Nửa đêm, trong một căn phòng tối tăm phà phà hơi điều hòa, có một tên otaku mặt mụn, gầy gò đang điên cuồng gõ phím lạch cạch.
Hắn không cam lòng.
Hắn đã theo đuổi Liên Minh Huyền Thoại từ rất lâu rồi, từ những ngày đầu tiên, khi theo dõi Chung kết Thế giới mùa 2, với những màn trình diễn tuyệt vời, hắn đã yêu trò chơi này. Hắn chơi rất nhiều, và biết cũng rất nhiều. Hắn đã từng có gần 3000 điểm xếp hạng trong mùa thứ 2, và luôn đạt tới Thách Đấu nhiều mùa sau. Thậm chí, do hiểu biết và năng nổ trên các diễn đàn, nhiều khi hắn còn được Riot tham khảo ý kiến.
Vì có tài năng, hắn bỏ bê học hành ước ao theo nghiệp game thủ. Nhưng do gia đình cấm đoán, sự nghiệp của hắn chẳng đi đến đâu. Rồi khi đến một ngày hắn có đủ quyết tâm bỏ nhà đi khởi nghiệp làm streamer, thì mọi thứ đã muộn. Các nội dung về game đều đã được những người khác khai thác hết, trình độ của hắn qua nhiều năm càng ngày càng bết bát. Hắn cho rằng sự thất bại của mình đều do gia đình, oán niệm quá cao, cuối cùng quá mệt mỏi mà chết gục trên bàn máy tính.
Linh hồn tên otaku này xuyên không, lờ mờ đi theo một luồng năng lượng khổng lồ. Luồng năng lượng này chính là một nghi lễ phép thuật, tạo ra liên kết giữa người thi phép với một thế lực cổ xưa nào đấy, đồng thời hấp dẫn linh hồn du đãng của hắn.
Khi nhận ra giữa tâm bão năng lượng là một đứa bé tầm 10 tuổi, hơi thở yếu ớt, hắn liền mừng rỡ, chuẩn bị đoạt xá. Ai nhờ, đứa bé quá nhạy cảm với thay đổi trong cơ thể, nhanh chóng thi phép, trên trán liền hiện lên một ấn ký phong bế. Tên otaku lúc này mới hoảng sợ, khi cảm nhận linh hồn đối phương quá khổng lồ, lại thế mình không thể nhúc nhích, chỉ có trơ ra bị đối phương cắn nuốt.
Sau khi cắn nuốt linh hồn xa lạ, năng lượng linh hồn thoáng được bổ sung, đứa trẻ liền nhanh chóng thi phép, hoàn thành nghi thức. Đứa bé này tên là Ezreal, một pháp sư bẩm sinh (Magicborn), không những thế, còn là một siêu cấp thiên tài ma pháp.
Thế giới này được gọi là Runeterra, nơi đây là thành phố Piltover. Gia đình Ezreal là một gia đình khá giả, cha mẹ đều là nhà khảo cổ học nổi tiếng. Tuy nhiên, đã rất lâu rồi, Ezreal chưa gặp bố mẹ mình, hiện đang ở cùng ông bác Lymere – một phó giáo sư danh giá của trường đại học Piltover.
Tuy nghi lễ ma pháp thành công, nhưng thi phép vẫn chưa kết thúc, Ezreal vẫn đang nỗ lực duy trì ma pháp bảo vệ tâm hồn, vì lượng thông tin ùa vào quá lớn, cậu đang từ từ tiêu hóa.
“Năm 10 tuổi, cha mẹ Ezreal bắt đầu không trở về nhà.
Năm 12 tuổi, thiên tài ma pháp sư Ezreal được nhận vào trường đại học Piltover nhưng không chịu đi học vì cho rằng quá phí thời gian, chỉ lang thang khắp Piltover.
Năm 15 tuổi, phó giáo sư Lymere lên chức giáo sư, đồng thời hết sức ép buộc Ezreal tới trường học. Ông vì muốn uốn nắn Ezreal, nên đã mời những vị gia sư tài giỏi, khó tính nhất, nhưng Ezreal nhanh chóng hấp thu toàn bộ lượng kiến thức khổng lồ và có thêm thời gian đi lang thang, khiến vị giáo sư vô cùng đau đầu.
Năm 17 tuổi, Ezreal khiến giáo sư Lymere bật khóc thừa nhận sự mất tích của bố mẹ cậu khi đi tìm ngôi mộ bị mất của Ne’Zuk, vị Thần chiến binh Thể Thăng Hoa (giống với Azir, Nasus, Renekton và bạo chúa từng cai trị Shurima.
Năm 18 tuổi, Ezreal bắt đầu hành trình đi tìm ngôi mộ của Ne’Zuk.
Vài tháng sau, Ezreal tìm được ngôi mộ của Ne’Zuk.
Ngắn ngủi vài năm sau đó, Ezreal trở thành nhà Thám hiểm vĩ đại nhất, thậm chí còn được Demacia xưng tụng là anh hùng quốc gia với cái tên Jarro Lightfeather.”
Đầu đau như búa bổ, nhưng Ezreal không hề để ý. Cậu nhóc vẫn đang ngây người với lượng tin tức nhận được.
‘Cái gì cơ? Linh hồn này đến từ nơi khác, nơi mà Runeterra lại là một thế giới giả tưởng mà người khác tạo ra?’
Tuy có nhiều nghi vấn, nhưng Ezreal nhanh chóng lựa chọn tin tưởng. Tên otaku này nghiên cứu rất nhiều và sâu rộng, trùng hợp là những điều hắn biết về Piltover đều đúng so với hiểu biết của Ezreal. Ezreal thế nhưng lại vô cùng giỏi, kiến thức về cao tầng Piltover của cậu nhóc rất sâu rộng, tuy thế mà có quá nhiều kiến thức sâu xa cậu vẫn chưa thể kiểm chứng.
Đọc qua tiểu sử của mình, Ezreal lại chau mày. Tuy cái tên ‘Ezreal’ tương lai này cũng vô cùng giỏi giang, nối tiếng, thế nhưng lại quá ngạo mạn, quá đáng ghét. Tuy cậu nhóc biết rằng, kiêu ngạo tuy là bản chất của mình, nhưng hành xử của tên ‘Ezreal’ này lại quá thể đáng. Trẻ con mà, ai chả ghét những kẻ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Hơn nữa, ‘Ezreal’ tương lai lại quên mất lí do ban đầu của mình, khi được nhiều người xưng tụng, hắn lại làm mọi thứ vì vinh quang, danh tiếng. Thậm chí, khi đã ở đỉnh cao, tên phế vật ‘Ezreal’ này tuy đến nhiều nơi, động chạm nhiều thứ, nhưng như cũ, chẳng có tiến triển gì về việc tìm ra bố mẹ mình cả. Có khi, hắn đã quên rồi cũng nên. Cuối cùng, vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Giờ đây, khi Ezreal đã có những thông tin này rồi, miệng giếng đã được mở rộng ra hơn rất nhiều. Chí ít, cậu hiểu được, tên ‘Ezreal’ ngạo mạn kia có thể sống được, là vì chưa kịp tìm hiểu tới những tồn tại khủng bố.
Nhớ đến bố mẹ mình, Ezreal lại thấy buồn. Cậu nhóc chỉ phí một ít công sức nói bóng gió với ông bác Lymere là có thể xác nhận được bố mẹ mình đã mất tích.
(Tác: Ở chương này, tuy mình viết 'Ezreal' trong nguyên tác có vẻ hơi tồi tệ, nhưng dù gì đây cũng là ý kiến của một đứa trẻ chưa trải sự đời, ấn tượng này sẽ được chuyển biến dần dần.
Trong truyện sẽ có nhiều từ ngữ mới lạ, các bạn có thể tra cứu thêm, tuy nhiên, tất cả những từ ngữ quan trọng tới cốt truyện mình cũng sẽ dần giải thích tất cả khi phù hợp nên đừng lo, cứ coi từ đó như tên riêng đi.)