- Rặn đi! Rặn! Cố lên!
Một âm thanh đánh thức Quân dậy, hắn chấn động tâm thần. Sắp sinh! Ta sắp được sinh ra trên dị giới này!
AAAA!!!!!!!!!!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Quân chỉ cảm thấy đau xót trong lòng. Kiếp trước mẹ của hắn chắc cũng trải qua đau đớn như vậy, chỉ tiếc lúc đó hắn không có được nhận thức như lúc này mà thôi.
Quân chỉ cảm thấy một lực đẩy cưỡng ép hắn về phía trước, sau đó một tia sáng chiếu vào mặt hắn làm hắn nhíu mày.
- Cái quái....
Chưa kịp định thần thì có 2 bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của hắn, sau đó dần dần kéo thân thể hắn ra.
- Hóa ra khi sinh thì sẽ như thế này.
Một luồng không khí xộc vào mũi, ngực hắn phập phồng. Bà đỡ kêu lên:
- Là con trai! Là một vị công tử!
Khẽ hé mắt, hắn nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ lớn tuổi, đang tươi cười nhìn hắn.
- Sặc! Đây là mẹ của ta sao? À không đúng, đây là bà đẻ chứ nhỉ, chứ mẹ ta sau khi đẻ thì làm sao đứng dậy được, hơn nữa còn tươi tỉnh như thế?
- Mau.. mau đưa cho ta..
Một giọng nói thều thào vang lên, Quân chỉ cảm giác mình được đưa tới một vòng tay vô cùng ấm áp, ngước lên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, nhưng vô cùng mệt mỏi, đang ôn nhu nhìn hắn.
- Con trai... cuối cùng mẹ cũng đã nhìn thấy con...
Người phụ nữ thều thào, sức lực của nàng không còn bao nhiêu. Quân bất chợt cảm thấy không ổn, vì vòng tay của mẹ bắt đầu nới lỏng dần, hơn nữa mẹ cũng đang dần nhắm mắt lại, hơi thở yếu dần...
Chẳng lẽ....?
- Mau! Mau! Người đâu! Kawano tiểu thư có nguy hiểm!
Bà đỡ bất chợt hét lên kinh hãi. Một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, trong phòng xuất hiện thêm một vài thị nữ, mặt mày lo lắng, đang cố gắng cứu chữa cho mẹ hắn. Có một số người chắp tay, hình như đang niệm chú:
- Nghe theo tiếng gọi của ta, hãy cứu giúp nàng! Restoration!!
Một luồng ánh sáng xanh phát ra, bao phủ lấy Kawano, nhưng không có bao nhiêu tác dụng, hơi thở của Kawano cứ thế yếu đi.
- Nghe theo tiếng gọi của ta, hãy cứu giúp nàng! Lapis Medio!!
Lại một câu chú vang lên, có thêm một luồng sáng màu vàng phát ra, bao trùm cả căn phòng.
- Không ổn rồi! Mọi câu chú của ta không có tác dụng! - Người vừa niệm chú hốt hoảng.
- Làm thế nào bây giờ? Mau, mau tìm cách!
Mọi người trong phòng nhao nhao lên loạn thành một bầy, nhưng ở một góc, có một nam tử đang đứng, trông vẻ mặt hắn không có chút biểu cảm nào, thậm chí một cái nhếch miệng cũng không có.
Một lúc sau, Quân chỉ cảm thấy mẹ của mình đã không còn thở nữa, hắn chỉ cảm thấy trong tim mình như vỡ ra, không thể nói, nhưng hắn có thể khóc...
Oa!!!!!!!!!!!!
Tiếng trẻ con khóc vang lên trong căn phòng, tất cả mọi người đều cúi đầu. Bà đỡ sau khi cắt dây rốn cho hắn liền đưa hắn cho nam tử đứng trong góc phòng. Hiển nhiên đây chính là cha của hắn.
- Bá tước Morgan, thật xấu hổ, chúng ta không thể cứu được Kawano tiểu thư, nhưng may mắn thay, công tử không sao. Xin ngài hãy đặt tên cho cậu nhỏ.
- Leroy. Tên nó là Leroy Morgan, tìm một vú em cho nó...
Lạnh lùng bỏ lại một câu, bá tước Morgan quay đi, không hề có một ý tứ bế con của mình lên tay. Qua khóe mắt, Quân chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông tóc vàng, trên thân mặc một bộ quần áo của quý tộc Châu Âu của Địa Cầu kiếp trước.
- Ngươi là cha ta, mà ngay cả một ánh mắt nhìn ta cũng không có? Hơn nữa, còn mẹ của ta! Dù sao nàng cũng đã cho ngươi một đứa con, sao ngươi dám...!
Quân cảm thấy một luồng khí tức cuồng bạo dâng trào, ánh mắt nhìn bóng lưng kia tràn ngập căm hận. Bá tước Morgan dường như không cảm thấy ánh mắt đó, vẫn thản nhiên bước ra ngoài. Có một điều không ai để ý, là tròng mắt đứa trẻ bỗng nhiên hóa thành màu đỏ, nhưng vài giây sau lại trở lại bình thường.