Chương 3: Đối thoại

Không biết bao lâu sau....

- Ui da! Tên khốn kiếp sao đánh mình đau vậy?

Quân đã tỉnh, hắn thầm rủa tên khốn kiếp kia đánh mình một cú đau điếng. Nhưng lúc này không hiểu sao hắn không thể mở mắt được, xung quanh lại tối om. Đang trong lúc vô cùng hoang mang, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói ồm ồm vang lên:

- Này! Sao cậu lại chọn tôi? Tôi không muốn đi đâu cả! Mà tại sao cậu lại không bắt tên chồn một đuôi kia đi, trông hắn dễ thương hơn tôi nhiều mà?

Giọng nói nghe có vẻ bất mãn, lập tức một giọng nói khác nhẹ nhàng hơn, nhưng Quân nghe lại quen quen vang lên:

- Thôi nào! Đừng có giở chứng như vậy chứ? Người xưa có câu chọn thì phải chọn người mạnh nhất, tôi chon cậu là đương nhiên. Hơn nữa cậu nghĩ là Shukaku mạnh hơn cậu à?

Shukaku? Cái tên này có vẻ quen quen? Hơn nữa, lại là một con chồn, chẳng lẽ... Nghĩ tới đây, Quân cảm thấy tim đập thình thịch! Chồn? Shukaku? Chẳng phải là Nhất Vĩ Shukaku, vĩ thú của Gaara sao? Hơn nữa giọng nói ồm ồm kia được nói là mạnh hơn, không lẽ là Nhị Vĩ hay Tam Vĩ, không những thế, chẳng phải là.... Quân không dám nghĩ tiếp.

- Ồ! Anh bạn của chúng ta đã tỉnh!

Ngay lúc này giọng nói nhẹ nhàng kia hướng về phía Quân, hắn tính trả lời nhưng lại phát hiện ra mình không thể mở miệng.

- Ây chà! Quên mất lúc này cậu ta chưa có miệng.

Vù!!

Một cái phất tay, lúc này, Quân có thể "nhìn" được, chính xác hơn là trong đầu Quân hiện ra hình tượng xung quanh. Hiện tại, hắn đang lơ lửng trong một không gian vô định, phía dưới có một bề mặt, trông có vẻ như là nước, trước mặt hắn là một người, thấy người này, Quân liền nhớ ra: là người thanh niên kia! Tên hắn hình như là... Lăng Huyền Phong thì phải...

- Hiện tại chúng ta đang ở trong thức hải của cậu, nếu muốn giao tiếp, cứ nghĩ trong đầu là được, bởi vì hiện tại cậu chưa có miệng. - Người thanh niên mỉm cười.

- Tôi đang ở đâu? Anh đưa tôi tới nơi nào thế này? Hơn nữa tay chân và miệng của tôi đâu? - Hàng loạt câu hỏi được Quân đưa ra.

- Ừm, để ta trả lời từng câu cho cậu. Hiện tại, như lúc nãy tôi nói, chúng ta đang ở trong thức hải của chính cậu. Như lúc trước đã nói, cậu đã chết, nên thay vì xuống Âm Phủ gặp Diêm Vương lão đầu, ta đã đưa cậu chuyển sinh tới dị giới. Còn về tay chân và miệng của cậu... ờm... chính xác mà nói, cậu bây giờ mới chỉ là một bào thai, chưa thành hình người.

Một bào thai? Chuyển sinh? Tất cả chuyện này là thực?

- Anh nói thật chứ?

- Đương nhiên! Với trình độ của ta lúc này, nói dối cậu cũng chẳng có gì vui. - Người thanh niên lắc đầu nhẹ.

- Thôi được, tạm thời bỏ qua. Lúc nãy tôi nhớ là còn một giọng nữa, người ấy đang ở đâu?

- À, cậu ấy... đang ở đằng sau cậu.

Quân "quay ra" phía sau, chỉ nhìn thấy một hàng song sắt cực lớn, trong bóng tối, có một con mắt màu đỏ rực cháy đang nhìn. Bóng đen từ từ hiện ra, một bộ răng nanh dữ tợn, màu lông đỏ cam tuyệt đẹp, 4 chân có những chiếc vuốt sắc nhọn, nhưng nổi bật nhất, chính là... 9 cái đuôi ở sau lưng nó. Quân nhìn thấy thế, bất chợt kinh hãi hô:

- Ku... Ku... Kurama!!

Đúng vậy, bóng đen đó chính là Cửu Vĩ Hồ Kurama, Vĩ thú của Naruto Uzumaki!

- Ô, cậu bé này biết ta sao?

Quân "gật đầu" như mổ thóc:

- Đương nhiên! Cửu Vĩ Kurama, mạnh nhất trong tổng số 9 Vĩ thú, hơn nữa ngoại hình cực kì đẹp mắt, là Vĩ thú trong mơ của rất nhiều fan hâm mộ Naruto a!!!

Kurama được khen ngợi thì khá thích thú, quay sang Lăng Huyền Phong nói:

- Xem ra cậu ta cũng biết không ít

- Ừm! Nói một cách nào đó thì đúng như vậy. Nếu đã vậy, cậu có ý kiến gì không?

Kurama lắc đầu nói:

- Câu trả lời của tôi vẫn là không, tôi không muốn rời xa thằng nhóc Naruto kia.

Lăng Huyền Phong cười lớn:

- Thế thì phải làm cho cậu thất vọng rồi, theo như giao kèo của tôi với hắn, thì hắn sẽ cho mượn cậu để trợ giúp thằng bé này, cậu không có lựa chọn nào khác đâu.

Quân bất chợt xen vào:

- 2 người đang nói cái gì vậy?

- Ta nghĩ là cậu đã đoán ra rồi chứ? Từ bây giờ trở đi, Kurama sẽ chính thức trở thành Vĩ Thú của cậu!

Quân có cảm giác xúc động muốn ngất. Mình có một vĩ thú? Hơn nữa chính là Kurama?

- Thật ư? Đa tạ! Đa tạ! Kurama! Sau này chúng ta là bạn đồng hành rồi!

- Từ từ đi nhóc! Ta cũng chưa đồng ý đâu!

Kurama nhe răng phủ nhận, nhưng sau đó cười cười, hiển nhiên là nó cũng không phản đối.

- Ế! Không đúng! Đáng lẽ Kurama phải dữ tợn, hung hăng mới phải, tại sao trông cậu ấy lại hiền hòa như vậy?

Lăng Huyền Phong bĩu môi:

- Đồ ngốc! Kurama này ta gặp sau khi Naruto trở thành Đệ Thất Hokage, đương nhiên tính tình cũng dễ dàng hơn so với trước. Chứ cậu nghĩ mình sẽ chế ngự được cậu ta thời chưa gặp Naruto á? Nằm mơ đi!

Quân đần thối ra một lúc, sau đó nhớ ra chuyện gì:

- À đúng rồi! Mấy cái bình đựng máu tươi kia anh lấy đâu ra? Tại sao lại cho tôi uống? Có biết như vậy rất mất vệ sinh không? Biết đâu trong đó chứa bệnh truyền nhiễm thì sao?