- Quý khách! Ngài muốn trả phòng?
Sáng hôm sau, ông chủ khách sạn thấy hắn xuống thông báo trả phòng, muốn hỏi lại xác nhận một câu.
- Đúng thế! Hiện tại đã đến lúc rời đi.
- Ngài muốn đi đâu? Có muốn ta an bài xe không?
- Ta muốn xuống phương Nam, tiến về thành Jortio.
- Xuống phương Nam? Thành Jortio? Quý khách, ngài chắc chứ?
Nghe thấy tên Jortio, ông chủ khách sạn hiện lên một nét sợ hãi, cơ thể run lên một chút. Hung danh của thành Jortio ai ai cũng biết. Đây chân chính là hiểm địa, nguy hiểm trùng trùng. Cái nơi loạn thất bát tao này, ai là người có nắm đấm to, người đó có quyền lên tiếng. Ở đó, mạng người như cỏ rác, công lý cũng chỉ là một diễn viên hài. Nói lý với cái đám võ giả giết người như ngóe kia khác gì đàn gảy tai trâu. 20 năm trước lão cũng đã từng thử đến đó làm một mối làm ăn, kết quả là suýt nữa thì bỏ cái mạng già ở đó, vì thế tới giờ lão vẫn còn sợ hãi.
- Sao thế? Ông chủ có vẻ sợ?
Uống một ngụm trà cho bình tĩnh lại, ông chủ khách sạn cười khổ:
- Không giấu diếm gì ngài. Mấy chục năm trước, ta cũng có hoài bão, ước mơ làm giàu, tính tới đó làm chút sinh ý. Nhưng không ngờ kết quả là tài sản bị cướp gần hết, suýt chút nữa cũng bồi thêm cái mạng nhỏ này. Cũng may ta cũng có giữ lại một khoản không nhỏ, quyết định quay lại đây làm sinh ý. Ngài muốn đi tới đó ta không thể cản, nhưng cũng không khuyến khích. Nơi đó vô cùng loạn, một mình ngài thân cô thế cô, đi tới đó, e rằng...
Ông chủ khách sạn không dám nói tiếp, Minato hiểu, nhưng không cho ý kiến, chỉ mỉm cười:
- Tạm biệt ông chủ, có duyên gặp lại.
------------------------------------------
- Người phía trước đứng lại, kiểm tra hành chính!
Vừa đến trước cổng thành, Minato bị một nhóm lính chặn lại. Nhanh nhảu hắn đáp:
- Em chào cán bộ! Á đù, nhầm.
Móa! Ở thế giới này làm gì có cảnh sát giao thông với cảnh sát cơ động? Mà mình đang đi bộ chứ có phải đi xe máy đâu? Mà thế giới này làm chó gì có xe máy? Việc gì phải có tật giật mình? Ặc, chắc là thói quen kiếp trước.
Nhìn kỹ lại, Minato thấy nhóm lính gác có vẻ quen quen.
- Là ngươi?
Người đi đầu nhìn thấy Minato, liền nhận ra hắn.
- Ngươi phải rời đi?
Minato gật đầu:
- Đúng, ta phải rời đi rồi, sinh ý ở đây không làm được, vẫn là nên xuống phía Nam tìm kiếm kỳ ngộ vậy.
- Hừm, vốn ta còn tưởng ngươi định ở lại đây lâu dài, nhưng xem ra sinh ý ở đây không hợp với ngươi. Được rồi, nộp lại giấy thông hành, sau đó ngươi có thể đi ra.
Nhận lại tấm da dê ngày trước, thủ lĩnh kiểm tra một hồi, sau khi xác nhận, liền cho thủ hạ mở cổng thành.
- Mặc dù giữa chúng ta không có giao tình gì, nhưng chúc may mắn, đừng có cố quá mà táng thân vào nơi đó.
- Được, ta biết.
----------------------------------
- Bây giờ ra ngoài rồi, thử một phát xem nào...
Minato hiện đang đứng ở một bãi đất trống, hiện tại hắn muốn thử một chút các Nhẫn Thuật vừa có được.
- Xà - Mùi - Thân - Hợi - Ngọ - Dần. Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Chi Thuật!
Hít sâu vào một hơi, Minato nén Chakra vào ngực, giữ chặt, sau đó xuất ra một quả cầu lửa cực lớn, làm cả một khoảng trống phía trước, bao gồm những cành cây, ngọn cỏ bị biến thành tro bụi.
- Không tồi, ngay lần đầu đã có thể sử dụng được. Cậu đã phần nào thành tạo trong việc sử dụng Chakra rồi đó. - Kurama khen.
Minato cười:
- Chưa hết đâu. Thổ độn: Thổ Lưu Bích!
Minato kết ấn rồi đặt hai tay xuống đất. Nếu nói về khả năng phòng ngự thì Thổ thuật chính là phòng ngự mạnh nhất rồi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Lập tức có một bức tường từ dưới đất trồi lên toàn bộ chắn trước mặt Minato. Bức tường này cao đến gần mười mét, độ dày phải hơn hai mét, ở giữa có một đầu quái thú hiện lên, trông giống một con chó Pitbull.
Khá hài lòng với thành quả của mình, Minato lúc này lại nhảy lên, tung một cước
- Thống Thiên Cước!
Ầm!!!!
Gót chân của hắn như sao băng lao xuống đập mạnh vào bức tường đất vừa tạo ra, ngay lập tức nó bị vỡ nát. Nền đất cũng bị uy lực của một cước này chấn vỡ ra, tạo ra vô số vết rách, xụp lún xuống mất hơn một mét!
- Ặc! Uy lực thật là lớn. Bảo sao lão Tiên Nhân Háo Sắc kia không dám trêu chọc Tsunade nổi giận.
Đang mơ màng nhớ tới Thất Vĩ, đột nhiên Kurama hỏi:
- Đúng rồi, Minato, có một điều mà mấy năm nay tớ định hỏi cậu nhưng quên mất. Cái dây chuyền cậu đeo trước ngực kia ở đâu mà có? Tớ nhớ rằng lão cha hờ kia của cậu có bao giờ tặng cậu cái gì đâu nhỉ?
Nghe Kurama nhắc tới. Minato bất giác thò tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái dây chuyền, trên đó có đính một viên ngọc màu đỏ rực như máu, nhìn thấy nó, ánh mắt của Minato trở nên trìu mến:
- Đây là kỷ vật duy nhất của mẹ tớ để lại.
- Kỷ vật? Mẹ của cậu, có phải là Kawano Namikaze?
- Đúng thế, trong một lần tình cờ, tớ tìm thấy ở trong hộp đồ dùng cũ của mẹ. Đi kèm với nó là một tờ giấy viết là để dành cho tớ.
Minato lấy ra một mảnh giấy cũ, trên đó có vài dòng chữ mảnh khảnh nắn nót:
"Con của ta, nếu như con đọc được tờ giấy này, có nghĩa là mẹ đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Sinh ra con, chính là niềm kiêu hãnh nhất mà mẹ có được trên cuộc đời này. Vì con, mẹ có thể làm tất cả mọi thứ. Mẹ không có món quà nào khác ngoài chiếc dây chuyền này, nó thuộc về bà ngoại của con. Nay mẹ để lại cho con, mong rằng con hãy trân trọng nó. Mẹ không hối hận khi gả cho John, bởi vì hắn đã đưa con đến với mẹ. Mong rằng sau này chàng trai của mẹ có thể trở thành một người đàn ông chân chính, đừng như cha của con. Bản tính của hắn không sớm thì muộn cũng sẽ dẫn tới diệt vong mà thôi. Hãy sống một cuộc đời bình yên nhé, con trai của mẹ. Mẹ yêu con rất nhiều".
- Mẹ ơi!...
Đọc lại những dòng chữ này, Minato lại thổn thức, không nhịn được hai dòng lệ nóng tuôn rơi. Trái tim của hắn quặn lại như có gì đó bị bóp nghẹt. Hắn biết vì sao mà mẹ hắn qua đời. 10 năm trước, tình cờ hắn đọc được cuốn sổ ghi chép của phòng tài vụ gia tộc. Làm cho hắn căm phẫn chính là trong suốt thời gian mang thai, mẹ của hắn lại không được chăm sóc như những gì mà mụ Elise được hưởng. Những quyền lợi căn bản nhất của thai phụ, mẹ hắn cũng không được hưởng. Chính vì lẽ đó mà mẹ hắn suy kiệt sức khỏe, rốt cục cũng qua đời sau khi sinh vì lao lực và mệt mỏi.
- John Morgan! Ta hận ngươi! Ta thề! Sẽ có một ngày ta báo thù!!
Oán hận, Minato rít lên, bất chợt hắn vô thức phát động Sharingan, năng lượng trong người trào lên mãnh liệt. Xung quanh người hắn toát ra một luồng năng lượng màu đỏ, bao bọc lấy cơ thể hắn. Luồng vỏ bọc này chính là một luồng Chakra nóng rực! Nó có hình dạng một con cáo 3 đuôi với đôi tai nhọn. Trên mặt Minato mọc ra 6 chiếc ria mép, răng hàm dài ra, ngón tay của hắn cũng biến đổi, trở nên nhọn hoắt.
- Bình tĩnh! Minato! Tỉnh lại! - Kurama kinh hoàng la lớn.
Giật mình tỉnh lại, Minato chỉ cảm thấy xung quanh người có một luồng Chakra nóng rực, vội vàng lấy ra một chiếc gương, hắn ngạc nhiên:
- Chuyện gì xảy ra thế này?