Chương 47: Cầu Hôn

" Chuyện này là như thế nào?" Ninh Thư tức giận gọi điện cho đám nhà báo hôm qua cô lén mời tới.

" Lãnh tiểu thư, chúng tôi làm cũng chỉ vì yêu nghề thôi, tin hot như vậy nếu không tung ra chẳng phải rất phí sao? Cô xem chưa tới nửa ngày báo đã bán hết, chúng tôi còn phải cảm ơn cô đấy."

Ninh Thư dập máy tức giận đạp vỡ bình hoa trên bàn. Bao nhiêu kế hoạch tốt như vậy cuối cùng người hưởng lại là cô. Đám nhà báo kia chắc chắn là cố tình, viết như vậy chẳng khác nào cho cô ta một bạt tai?

Bạch Vô Thường ngồi trong phòng ngẩn người nhìn tờ báo, trên đó in ảnh Diêm Vương đại nhân ôm eo thân mật với Lăng U thật chói mắt. Mở bàn tay ra, một bông Mạn Châu Sa Hoa đỏ như máu hiện ra, ngay lúc anh ta đưa cô đi đầu thai, cả rừng Mạn Châu Sa Hoa rụng hoa trổ lá, đây là bông hoa cuối cùng anh ta giữ được.

" Tiểu Lăng U." giọng nói dịu dàng lại có chút u buồn vang lên. Bạch Vô Thường cười nhạt một tiếng rồi bóp nát bông hoa.

Trong gương, anh nhướng mày nhìn Bạch Vô Thường đang bóp nát bông hoa. Có thể lúc ở U Minh, anh không mấy để ý đến cô nhưng mọi chuyện anh đều nắm rất rõ. Ngay cả khi Bạch Vô Thường có tình cảm với cô hay lén giấu anh chạy lên Hạ Giới thăm cô anh đều biết hết. Chỉ là Lăng U anh sẽ không nhường cho bất cứ ai.

Chuyện tổng tài Quân thị công khai vợ sắp cưới khiến cuộc sống của Lăng U hoàn toàn bị đảo lộn. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị đám nhà báo chụp lén hay bị đám phóng viên vây quanh hỏi thăm. Lăng U mệt mỏi lết xác đến chỗ anh than vãn.

" Boss, anh thật sự muốn cưới tôi sao?"

" Không sai." anh không ngẩng đầu nói.

" Nhưng tôi nhiều tật xấu lắm ấy......."

" Tôi biết." khoé môi khẽ cong lên. Bao nhiêu tật xấu của cô đều giống với kiếp trước, anh đã sớm quen mất rồi.

Lăng U thấy anh vẫn không thay đổi liền hít một hơi thật sâu quyết tâm nói.

" Nhưng boss, tôi không yêu anh."

Bàn tay đang viết bỗng nhiên dừng lại. Quân Mạc Phàm đen mặt đứng bật dậy nhìn cô. Không hiểu sao Lăng U bị anh nhìn lại thấy toàn thân ớn lạnh, sợ hãi bắt đầu dâng cao. Quân Mạc Phàm tiến lên một bước, Lăng U lại lùi thêm một bước, đến khi lưng cô chạm phải bức tường cứng rắn, anh đã đưa tay khoá cô trong lòng.

" Xin lỗi........" giọng nói nhỏ đến mức Lăng U không nghe rõ vang lên trong cổ họng anh.

Quân Mạc Phàm ghì chặt lấy cô, tham lam hút mùi hương quen thuộc trên người cô để giữ lấy bình tĩnh sắp mất. Lúc nghe cô nói không yêu anh, trái tim anh hung hăng thắt lại đầy đau đớn, cảm giác này thật khó chịu.

" Lấy nhau rồi, tôi sẽ khiến em yêu tôi."

" Sao?" Lăng U có chút ngu ngơ không hiểu.

" Em đồng ý lấy tôi chứ, Lăng U?"