Diệp Hy đẩy rất dụng lực.
Thân mình bị đẩy, đầu càng phát ra choáng váng lợi hại.
Ta dùng sức nâng đầu, đứng lên rồi không dám lộn xộn, muốn áp chế cảm giác choáng váng.
Ta lại học theo giọng điệu Diệp Hy: “Diệp Hy! Ai cho anh như vậy? Rõ ràng đã hẹn, dựa vào cái gì không xuất hiện?”
Làm hại một đám người ngồi ép buộc ở cục dân chính.
Diệp Hy không trả lời, chỉ hỏi lại.
“Hạ Tiểu Hoa, ai cho em uống rượu?” Mỗi một chữ, phun ra đến độ càng phát ra trầm trọng.
Ta nhíu mi, cố gắng từ trong cảm giác choáng váng nhìn kỹ được Diệp Hy.
Không đúng, thời điểm như vậy, ngữ khí như vậy, toàn bộ cũng không đúng.
Diệp Hy, không nên là như vậy.
Ngay tại ngày hôm qua, Khả Nhạc vừa nói với ta: “Hạ Tiểu Hoa, ta kỳ thật không yêu Diệp Hy, thật xin lỗi!”
Không yêu Diệp Hy.
Cho nên mặc dù ta buông tay, muốn thành toàn.
Cũng đã quá trễ.
Một tay tạo nên sai lầm, không thể quay đầu.
Ta cảm thấy hai chân như nhũn ra.
“Diệp Hy, thực xin lỗi!”
Đã không có người trong lòng, xác thực, ngay cả sinh nhật cũng cảm thấy cô đơn.
Diệp Hy đứng thẳng tắp, đem ta nhìn từ đầu đến chân, đột nhiên dắt khóe miệng, lạnh lẽo nở nụ cười.
“Thực xin lỗi? Hạ Tiểu Hoa, thực xin lỗi anh cái gì?”
Ta há miệng thở dốc, lại thủy chung không nói lên lời.
Ánh mắt Diệp Hy rất nóng, nóng đến nỗi khiến ta phải cúi thấp đầu, không dám đối diện trực tiếp với hắn.
Lại bị Diệp Hy một phen chế trụ cằm, nâng lên mặt.
“Hạ Tiểu Hoa, đêm qua, cùng với ai?” Tươi cười lạnh lẽo tràn ra trên khuôn mặt Diệp Hy, lạnh đến xương, lại tuấn mỹ mê người.
Đêm qua.
Đêm qua, chỉ nhớ rõ Diệp Hy, mà thôi.
Nhớ rõ Diệp Hy một thân bị ta phun chỉ cau mày nói chuyện.
Nhớ rõ Diệp Hy hỏi ta bánh ngọt, nói ta tùy tùy tiện tiện.
Nhớ rõ đang ngủ, nghĩ đến bên người kỳ thật còn có Diệp Hy.
“…” Không có cách nào nói ra, thời gian quá dài, nhớ rõ Diệp Hy nhiều lắm.
Cho nên, cần mỗi một ngày, quên một cái.
Cứ như vậy, trải qua rất nhiều, rất nhiều năm, sẽ có một ngày, thành công rốt cục không nhớ tới Diệp Hy nữa.
“Hạ Tiểu Hoa, em không nói, anh cũng biết được!” Diệp Hy tươi cười, quá mức mê người.
“Hạ Tiểu Hoa, em từ trước đến nay, không phải đều một mánh khóe này sao? Uống say, muốn thịt bò người khác!”
Ngón tay nắm lấy cằm ta càng chặt.
“Ba năm trước đây, anh cũng đã lĩnh giáo rồi!”
Diệp Hy hẳn là tức giận, tức giận đến cực hạn, cho nên phát hỏa cũng đều lười, sẽ cười đến yêu nghiệt như vậy.
“Hạ Tiểu Hoa! Em đã nói thích anh, cho nên uống say, sống chết cũng phải gả cho anh, đúng hay không?”
Ánh mắt Diệp Hy, càng ngày càng sắc bén.
Ta không thể không thừa nhận, gật gật đầu.
Đúng, Hạ Tiểu Hoa thích Diệp Hy, uống say, thịt bò, chết sống muốn gả nhập vào nhà giàu có.
Một chút, cũng không có sai.
Gật đầu một cái, Diệp Hy lập tức hừ cười một tiếng, một bộ thái độ sớm biết như thế, tiếp tục nói:
“Cùng một trò, Hạ Tiểu Hoa, em vẫn như cũ uống rượu, thịt bò, cảm thấy chán, có mục tiêu mới, liền chết sống không tiếc hết thảy muốn ly hôn, đúng hay không?”
Ta nghĩ muốn lắc đầu, cằm lại bị Diệp Hy giữ chặt, không thể động đậy.
“Hạ Tiểu Hoa! Em đừng phủ nhận! Em chỉ cần vừa uống rượu, đơn giản đã nghĩ muốn thịt bò kẻ khác!”
Nhoáng một cái, đầu ta liền choáng váng đến không chịu được.
Hoa mắt, lại không thấy được Diệp Hy cười đến yêu nghiệt.
Ba năm. Trôi qua lâu như vậy, Diệp Hy cũng chưa từng truy cứu qua.
Làm gì, đến hiện tại, mới để ý?
Cho dù là ta rượu say thịt bò, Khả Nhạc, cũng đã muốn bỏ lỡ.
Lại giận, lại tức, để làm cái gì?
“Như thế nào, nháo quá độ, ngay cả nói cũng không thể nói? Người kế tiếp muốn thịt bò đâu? Hạ Tiểu Hoa, kế tiếp, tính gả cho ai?”
“Diệp Hy, đã xảy ra nhiều chuyện, chúng ta đều không có cách nào quay đầu!” Ngày hôm qua vừa nói cùng một câu với Khả Nhạc, hôm nay cùng Diệp Hy, lại cảm thấy gian nan.
Tay chế trụ cằm ta, rốt cục thì buông lỏng.
“Thần Tư, thật sự tốt như vậy sao?”
Một cỗ lực đạo dùng sức đem ta đẩy, toàn bộ rơi vào ghế sofa to như vậy, đầu hỗn loạn chưa kịp phản ứng, môi đã bị người ta ngăn chặn.
Đầu lưỡi nóng ẩm, mang theo vị ngọt quen thuộc đã thành nghiện, căn bản không chấp nhận cự tuyệt.
“Hạ Tiểu Hoa! So với anh được chứ? Thần Tư, so với anh hoàn hảo hơn sao?”
Thanh âm Diệp Hy, cơ hồ là dán trên môi ta.
Nói xong, lập tức lại lấp kín.
Trí não mù mịt, bỗng có thanh âm quen thuộc hiện ra.
“Diệp Hy, thật sự tốt như vậy sao?”
Không lâu trước kia, Ngưu Lang vừa mới về nước, đứng ở trước biệt thự đã từng là nhà của ta, đứng thẳng tắp, cười đến xa lạ.
Tiến lên từng bước, cầm tay của ta hỏi: “Ba năm, của anh đâu? Tiểu Hoa, hạnh phúc của anh đâu?”
Nói ra cùng một câu, biểu hiện để ý, quá mức rõ ràng.
Ba năm, chưa từng có hy vọng xa vời, rốt cục buông tay, Diệp Hy lại hỏi: “Thần Tư, thật sự tốt như vậy sao?”
Lực đạo trên môi rối loạn, rõ ràng là dụ dỗ, rõ ràng là không cam lòng.
Ta quả nhiên, muốn ngất xỉu.
Tim đập nháy mắt rối loạn.
Ta bắt tay vào, dùng sức đẩy Diệp Hy: “Buông tay! Diệp Hy! Buông tay!”
Không thể lại hôn.
Nếu còn tiếp tục, sẽ sinh ra quá nhiều ảo tưởng cùng chờ mong.
Diệp Hy cắn môi.
Tự động tự giác cởi nút thắt trên người, cầm lấy tay của ta, bỏ vào trong ngực của hắn.
“Hạ Tiểu Hoa, em, không thích sao?”
Vẻ mặt híp mắt nhìn ta, quá mức quen thuộc.
Một lần kia, rõ ràng là ta chủ động, một nút một nút, cởi ra cúc áo Diệp Hy, trơ mắt nhìn Diệp Hy híp mắt, rất sợ bị cự tuyệt.
Diệp Hy nắm tay của ta, xẹt qua tiểu cơ ngực, một đường đi xuống, hoàn toàn chạm đến eo nhỏ mê người.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
“Hạ Tiểu Hoa, anh, em không thích sao?”
Buông ra môi, hướng ta cười đến càng yêu nghiệt.
Eo nhỏ của Diệp Hy rất co dãn, trắng nộn mê người.
Tay đáp đi lên, hận không thể ôm lấy, không bao giờ muốn thả ra.
Ta bị dọa đến, cố gắng lui tay, cố gắng cách thân thể Diệp Hy xa một chút, xa một chút.
Sợ nhịn không được tim đập, chịu không nổi mê hoặc.
“Diệp Hy! Tôi không thích! Tôi không cần!”
Diệp Hy híp đôi mắt nhỏ.
Tay đang nắm tay của ta cứng đờ, lại một lần nữa nắm chặt. Dùng lực, không quan tâm, hướng đặt lên người hắn.
“Hạ Tiểu Hoa! Ai cho em như vậy? Em hỏi cũng chưa hỏi qua anh, ai cho em không thích? Ai cho phép?”
Tiểu thân thể đè nặng ta, vươn tay rút đi quần áo vốn không bền chắc của ta,
Ta liều mạng giãy dụa: “Diệp Hy! Diệp Hy! Chúng ta đã muốn ly hôn!”
Càng giãy dụa, quàn áo rơi xuống đất càng lưu loát.
“Thần Tư, tốt đến như vậy sao, tốt đến mức không quan tâm muốn ly hôn, tốt đến mức không cần nhà, không cần phòng làm việc, cố gắng đi làm trợ lý cho hắn?”
Diệp Hy rốt cục đem ta cởi sạch sẽ, từ đầu đến chân, nhìn xem thật cẩn thận.
“Có tốt đến như vậy sao? Tốt đến nỗi em không thể không thịt bò, một đêm không về?”
Ta trừng lớn mắt.
Diệp Hy, biết ta cả một đêm không về.
Trong lòng run rẩy lợi hại.
Liều mạng chịu đựng ánh mắt đánh giá của Diệp Hy.
“Diệp Hy, anh, đợi tôi?”
Diệp Hy lại lao đến, cắn môi của ta.
“Câm miệng! Hạ Tiểu Hoa!”
Cắn, lại không có buông ra.
Diệp Hy hết sức chủ động.
Lắc lắc tiểu thân thể mê người, câu hồn nhiếp phách.
Ta cố gắng chống chọi với cái đầu đang choáng váng, trừng lớn mắt.
Ba năm, hy sinh hạnh phúc của bạn tốt, để đến được với Diệp Hy, cố gắng suốt ba năm.
Dùng hết thảy các phương thức, đến cuối cùng, không thể không buông tay.
Thậm chí ngay cả Khả Nhạc, luôn luôn trì độn Khả Nhạc, cũng phát hiện.
Nói: “Hạ Tiểu Hoa, ta không muốn ngươi cùng Diệp Hy một chỗ. Ngươi nếu vẫn không hạnh phúc, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Thật vất vả quyết định, muốn buông tay, muốn quên.
Còn tiếp tục như vậy, làm sao bây giờ?
Lần đầu tiên, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh thịt bò Diệp Hy, thậm chí không có dũng khí nói lại cho hắn.
Lần thứ hai, Hạ Tiểu Hoa đáng khinh dùng hết dũng khí hỏi: “Diệp Hy, tôi là ai?”
Không có được câu trả lời, lại vẫn cam tâm tình nguyện, rốt cục quyết định cứ để mọi sự như thế.
Còn tiếp tục như vậy, sẽ biến thành lần thứ ba.
Ta dùng sức nuốt nước miếng.
Cuối cùng vẫn để ý đến cảm giác nơi đáy lòng, tuy rằng thực nhạt nhưng cũng không thể bỏ qua chấp niệm.
Mở miệng.
“Diệp Hy, anh, yêu tôi sao?”
Hỏi thật cẩn thận.
Ba năm, cho tới bây giờ, không cần hỏi.
Thật lâu trước kia, cũng đã có người nói: “Hạ Tiểu Hoa, tôi không thích cô!”
Thật lâu trước kia, cũng đã hiểu được, lý do Diệp Hy lấy Hạ Tiểu Hoa.
Cho nên, không hy vọng xa vời.
Chỉ cần có Diệp Hy, là tốt rồi.
Lại thật lâu về sau, quyết định muốn buông tay về sau…
Diệp Hy nháy mắt trắng mặt, nhìn chằm chằm ta.
Trong ánh mắt rõ ràng có không cam lòng hiện lên.
Cuối cùng cái gì cũng chưa nói, cúi đầu, áp môi lên.
Ta vươn tay, chặn lại.
“Diệp Hy, tôi sẽ ở cục dân chính chờ anh ký tên!”
Diệp Hy một phen đẩy ta ra.
“Hạ Tiểu Hoa!”
Ta đứng lên, nhặt lại quần áo, hướng phòng nghỉ đi đến.
Hạ Tiểu Hoa đáng khinh lại nổi lòng tham.
Ngày hôm qua mà thôi, Diệp Hy không nhớ được Hạ Tiểu Hoa, làm sao có thể sẽ yêu.
“Hạ Tiểu Hoa, em đã muốn… Không hề thích anh sao?” Thanh âm Diệp Hy, vang lên ở sau người.
Đầu rất choáng váng, nhận không ra ngữ khí của hắn.
Vào cửa phòng, quay đầu lại, hướng Diệp Hy tươi cười: “Diệp Hy, cửa ở bên kia!”
Phanh một tiếng, không chút do dự, đóng lại cửa phòng.