Chương 32: Chương 32

Ta đem 80 thỏi vàng, toàn bộ đổ ra, phơi bày trên mặt bàn.

Ánh vàng rực rỡ, phi thường chói mắt.

1-8 hào nhìn không chuyển mắt, chằm chằm liếc vàng thỏi, miệng giương rộng ngoác!

“Hạ Tiểu Hoa, ngươi cõng nhiều vàng thỏi như vậy đi chơi sao?” Nhị hào dùng sức nuốt nước miếng một cái, ánh mắt chưa từng rời khỏi đống vàng.

“Đúng!” Ta gật đầu, tùy tùy tiện tiện sờ một cây: “Uy! Vàng thỏi xinh đẹp không?”

Ngũ hào vỗ bàn một cái, xông lên: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thực TM đáng đánh đòn!”

“Khó coi! Thực TM tục!” Nhất hào hừ hừ.

“Tục! Nhàm chán giống hệt ngươi!” Lục hào cũng hừ hừ.

“Khó coi!” Bát hào vẫn như cũ hừ hừ.

Dân chúng còn thừa đều liều mạng gật đầu phụ họa.

“Vậy sao?” Ta tiếc nuối nhún nhún vai: “Vậy quên đi! Vốn định tặng cho nhóm các ngươi!”

Ta đứng lên, đôi mắt nhỏ thương tâm không để đâu cho hết, ngậm ngùi đem vàng thỏi định một lần nữa cho vào trong túi.

Tay lập tức bị bắt lấy: “Hạ Tiểu Hoa, ta vừa hoa mắt, vàng thỏi này thật xinh đẹp!”

“Đẹp ngây người!”

“Cao cấp!”

“Thật giống ngươi, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!”

“Thật sự?” Hai mắt ta lóe ra vẻ chờ mong.

“Thật sự!” Nhất hào một phen đoạt lấy túi của ta, dân chúng còn lại nhất tề xông lên, ba chân bốn cằng phân vàng thỏi.

Ta bị đẩy ra thật xa, mắt thấy vàng thỏi trên bàn nhanh chóng giảm bớt, trong đó có một cây bị người khác đẩy, văng ra góc bàn, lộ ra dòng chư được khắc ngay ngắn bên trên.

Hạ Tiểu Hoa. 100 tuổi.

Ta vươn tay muốn bắt, bị Nhị hào một phát chụp được: “Làm cái gì? Của ta!”

Động tác sạch sẽ lưu loát, cầm vàng thỏi dứt khoát nhét vào trong túi.

“Nhị hào, cho ta liếc mắt nhìn nó một chút, ta cùng nó cáo biệt!” Trơ mắt nhìn 100 tuổi biến mất trong túi xách của Nhị hào.

“Không cần, không cần! Hạ Tiểu Hoa, ngươi đứng đó nói cũng được, nó ở trong túi của ta vẫn có thể nghe thấy!” Nhị hào ôm túi xách, ánh mắt vô cùng phòng bị.

“Lỗ tai nó không tốt, ta muốn giáp mặt nói!” Ta cố gắng giãy dụa.

Nhị hào ôm túi tiền càng chặt: “Hạ Tiểu Hoa, các nàng mỗi người đều lấy mười cây, vì sao tìm ta cáo biệt? Ngũ hào, lấy của ngươi ra, để cho Hạ Tiểu Hoa cáo biệt!”

Ngũ hào khóa túi, đầu cũng không thèm quay lại, hướng bên ngoài chạy đi: “Này, đi làm một chút mà văn phòng thực ầm ỹ a! Ta ra bên ngoài tìm im lặng một lát!”

“Đúng vậy, đúng vậy, thực ầm ỹ a!”

“Hôm nay sao lại ầm ỹ như vậy đâu?”

“Đúng! Ầm ỹ! A!”

Một đám người xếp thành đoàn, liều mạng hướng cửa giãy dụa.

Ti vi LCD trên tường bỗng dưng phát ra thông báo mới: “Vào lúc 18:00 giờ Bắc Kinh, Á châu siêu cấp tân tinh mở cuộc họp báo chiêu tiếp ký giả, kênh giải trí tổng hợp truyền hình trực tiếp!”

“Kháo! Tên bệnh ẻo lả kia thực sự ép Thần Tư mở họp báo!” Nhị hào vừ bước tới cửa, nghe thấy âm thanh liền dừng lại.

Bị ta nói theo: “Uy! Nhị hào, hay là chúng ta đến đó góp vui?”

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, còn có nửa giờ.

“Không đi!” Nhị hào trở mình xem thường: “Ta còn phải vội vàng trở về giấu vàng thỏi! Rất vội vàng đấy!”

“Được.” Ta vẫy vẫy tay: “Kia quên đi, ta lập tức thu hồi vàng thỏi, tránh cho các ngươi mang vác nặng nề!”

Ngũ hào lập tức xông vào, nắm điện thoại bên người: “Uy? Phóng viên Kim, họp báo của Thần Tư tổ chức tại đâu?”

Nhất hào bước chân vội vã: “Ta đi bảo lái xe, 5 phút sau tập hợp!”

Lục hào giơ áo khoác màu đen hàng hiệu chói mắt: “Hạ Tiểu Hoa, thay quần áo!”

Chậc chậc chậc, cười tủm tỉm cầm lấy túi sách, ta mời được thật nhiều trợ lý tinh anh a! Hiệu suất kia đều là nhất đẳng.

Ta đội mũ lưỡi trai hạ xuống siêu thấp, đi đằng trước là Nhị hào vẻ mặt đằng đằng sát khí, thí điên thí điên kéo theo đám người còn lại chen chúc sau mông nhóm phóng viên.

Đến hơi muộn, tên quản lý ẻo lả kia đã đang đem tin tức “chân thật” ở trên đài nói thao thao bất tuyệt.

Thần Tư vẫn như cũ mang kính đen thật lớn, mặt không chút thay đổi, không nói được một lời ngồi ở vị trí chủ thượng.

Ta nâng đầu muốn nhìn thấy rõ ràng một chút, bị Nhị hào một phen kéo đến vẹo thắt lưng.

“Hạ Tiểu Hoa!” Nhị hào đè thật thấp thanh âm: “Ngươi biến thành thật ngốc cho ta!”

“Được!” Ta gật gật đầu, tiếp tục vặn vẹo thắt lưng, ngẩng đầu lên xem náo nhiệt.

Nhị hào nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi mê luyến Thần Tư đến cái độ này ư? Biết thế ta không nên dẫn ngươi đến đây làm gì!”

“Ai mê luyến?” Ta khinh thường hừ hừ: “Ta chỉ là muốn đến nói ra suy nghĩ của mình thôi!”

“Muốn nói cái gì nhất thiết phải giáp mặt Thần Tư nói sao? Gọi điện thoại không được à?”

Ta lắc đầu, không hé răng.

“Nói tóm lại, Thần Tư hiện tại có chuyện xích mích với đại chế tác quốc tế đơn thuần là vì vấn đề cá nhân, cùng với những lời đồn gần đây là không quan hệ, thỉnh các vị phóng viên bằng hữu không nên suy đoán vô căn cứ!”

“Thần Tư, mấy ngày trước anh hai lần tung ra loạt ảnh cùng nhà thiết kế Hạ Tiểu Hoa hôn môi, anh cùng Hạ Tiểu Hoa rốt cục là có quan hệ gì?”

“Thần Tư cùng Hạ Tiểu Hoa chỉ là quan hệ bằng hữu, đồng nghiệp công tác cùng nhau. Về phần Hạ tiểu thư là fan của Thần Tư, hành vi có chút kích động, Thần Tư không thể khống chế!”

“Kháo! Thực con mẹ nó trốn tránh!” Nhị hào trở mình xem thường, quay lại chụp lên đầu ta: “Sớm kêu ngươi không có việc thì thì đừng thịt bò Thần Tư ngươi lại không nghe!”

“Thần Tư, phóng viên chụp được cảnh anh đem đồ ăn khuya đến nhà Hạ Tiểu Hoa, là thật hay giả?”

“Thần Tư chỉ là đi thăm bạn bè. Hạ Tiểu Hoa vẫn ở Diệp gia, sao có thể ở ngoài lúc đêm khuya!”

“Thần Tư, nghe đồn hôn nhân của Hạ Tiểu Hoa gặp đèn đỏ, là thật hay không thật?”

“Chuyện này các vị hẳn là phải đến hỏi Hạ Tiểu Hoa, Thần Tư bây giờ phải đi tiếp đạo diễn X của bộ phim XX! Tạm biệt!”

Xem ra không có chuyện gì của ta.

Ta hướng Nhị hào làm cái tư thế chạy lấy người, xoay người hướng cửa sau của hội trường lui lại.

Mới vừa đi hai bước, nghe được thanh âm của Thần Tư, trầm thấp bình tĩnh: “Đúng vậy, Hạ Tiểu Hoa muốn ly hôn!”

Quản lý hét lên một tiếng, cả hội trường muốn nổ tung!

“Thần Tư! Anh cùng Hạ Tiểu Hoa là quan hệ gì?”

“Thần Tư! Thời điểm anh gặp gỡ Hạ Tiểu Hoa, biết hay không biết cô ấy đã kết hôn?”

“Thần Tư! Có phải Hạ Tiểu Hoa dùng tập đoàn Diệp thị tạo áp lực với anh?”

“Thần Tư! Thân là bên thứ ba chen vào hôn nhân…”

Thần Tư quả nhiên là thiếu đạo đức! Ta dùng sức thở dài.

Quay người trở lại, kéo rớt ra mũ lưỡi trai.

“Không có bên thứ ba. Lão nương cùng Diệp Hy, đã chính thức ký tên ly hôn!”

Chỉ biết, sự tình, tóm lại là diễn biến thành như vậy.

Từ lúc Thần Tư nói, Hạ Tiểu Hoa, tôi thấy cô đáng thương, muốn giúp cô!

Từ lúc Thần Tư nói, Hạ Tiểu Hoa, đối tốt với người khác, thì phải nói ra!

Cũng đã đã biết.

Từ trong túi lấy ra giấy ly hôn vừa mới ký, túm ở trong tay.

“Lão nương từ hôm nay trở đi, cũng chỉ là Hạ Tiểu Hoa mà thôi!”

“Lão nương đã không còn là siêu cấp nhà giàu mới nổi, cùng tập đoàn Diệp thị, một chút quan hệ cũng không có!”

Rất nhiều phóng viên, chen chúc tới.

1-8 hào, hết thảy vọt ra, chắn ở trước mặt ta.

Ta cười đến cảm thấy mỹ mãn. Không hổ là ưu tú nhất, hiệu suất nhất, tinh anh nhất – các trợ lý cao cấp của ta!

Có vàng thỏi, cho dù thất nghiệp, ít nhất cũng trụ được một thời gian, không bị người nào đó chèn ép.

“Hạ tiểu thư! Cô có phải vì Thần Tư mới quyết định chấm dứt ly hôn?”

“Hạ tiểu thư! Cô cùng Thần Tư rốt cục là quan hệ gì?”

“Hạ tiểu thư!…”

Trực tiếp nói trước mặt các ký giả tại hiện trường. Cho dù là Diệp Hy, cũng bất lực!

Ta gẩy gẩy tóc, còn thật sự nhìn chằm chằm ống kính: “Ly hôn, là vì, lão nương đã không còn yêu Diệp Hy!”

“Thần Tư…” Ta quay đầu.

Thần Tư phía trên kia, đã tháo xuống kính râm, nhìn chằm chằm ta, biểu tình có chút hung tợn.

“Tôi cũng đã, không còn là fan của anh ta. Quan hệ của tôi cùng anh ta là…”

Cái bàn trước mặt Thần Tư, nổ oành một tiếng.

Thần Tư đã muốn đạp tung bàn, cướp lấy mic của MC.

“Hạ Tiểu Hoa! Là nhà tạo hình mới của tôi, đúng hay không?” Ánh mắt xinh đẹp, hướng trên người tên quản lý mà đảo.

“Đúng, đúng, đúng vậy!” Tên quản lý ẻo lả liều mạng lau mồ hôi trên trán: “Vừa mới chuẩn bị công bố cho mọi người! Bọn họ chạm mặt đó chính là bàn chuyện công việc, bàn chuyện công việc! Thần Tư một chút, một chút cũng không có ý tứ thích Hạ Tiểu Hoa!”

Thần Tư vừa lòng gập đầu, mị mắt, đắc ý nhìn ta.

Cái mông! Mời ai?

Ta còn chưa kịp hé răng đã bị Nhị hào túm được hướng ra bên ngoài chạy.

Ra cửa, các phóng viên bị bảo an cản lại, Nhị hào một phen đem ta nhét lên xe: “Hạ Tiểu Hoa, người cùng xe với Ngũ hào, còn lại phân tán ra. Bộ dạng chúng ta đều giống nhau, phóng viên sẽ không phân biệt được!”

Ngũ hào lái xe, đem ta từ ban ngày thẳng đến tối mịt mới trở về dưới lầu của Khả Nhạc.

Ta xuống xe, đi vài bước đã bị gọi lại: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi thực sự ký tên ly hôn?”

“A!” Ta đột nhiên nhớ tới, chạy trở lại, đem giấy ly hôn nhét vào lòng Ngũ hào: “Ngũ hào, chuyện này vô cùng, vô cùng, vô cùng quan trọng. Giúp ta hoàn thành thủ tục còn lại!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Ngũ hào vỗ tay lái: “Ta không làm!”

“Ngũ hào, ngươi làm trợ lý cho ta bao nhiêu năm?”

“Ba năm, bắt đầu từ khi ngươi được gả cho Diệp tiên sinh!”

“Kia, ngươi cảm thấy, ta sẽ rời đi Diệp Hy, là nói thật hay giỡn?”

“…”

“Ngũ hào, ta thật sự, đã ly hôn!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Ngũ hào đỏ mắt: “Ngươi là ngốc hay không ngốc đây?”

Ta khinh thường hừ hừ: “Ngươi mới ngốc! Vàng thỏi thu rồi, làm không xong thủ tục, trả lại vàng thỏi cho lão nương!”

Ngũ hào liều mạng túm chặt miệng túi, cầm lấy giấy ly hôn.

Ta vẫy vẫy tay: “Ngũ hào, hẹn gặp lại!”