Chương 30: Chương 30

“MD Thần Tư, anh làm cái gì?” Ta một cước tùy tiến hướng đến chân Á châu siêu cấp tân tinh mà đạp.

Thần Tư nhăn nhó hai hàng nước mắt, nhịn xuống, không có buông: “Hạ Tiểu Hoa, nếu cô thật sự không nhắm mắt lại, ảnh chụp sẽ vô cùng xấu!”

Đôi mắt nhỏ của ta bay đến chỗ quần chúng đang vây xem.

Ta tinh tường đến nỗi nhìn thấy rõ ràng quần chúng vây xem đang lôi điện thoại ra chụp xoàn xoạt.

Lúc này đây, không chỉ có nhà chế tác sung sướng, đại đạo diễn cao hứng phấn chấn, truyền hình vểnh râu dài, ở đây, tất cả mọi người đều thấy.

Kháo! Sao lại cố tình hứng thú chuyện riêng tư của người khác như vậy?

Nếu đã đều thịt bò, ta trành mắt liếc một cái đến khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn mê người của Thần Tư, nhắm mắt lại, cong môi hôn.

TNND, đã không hôn thì thôi. Nếu đã hôn, đừng trách ta!

Âm nhạc phát ra từ quán bar gần đó, cuồng dã mà mê người.

Ta đang định tích cực phối hợp, chủ động tiến công, lại bị một cỗ lực đạo lôi kéo, thề chết tách ra.

Nhị hào trừng lớn mắt trâu, giơ giày cao gót trong tay hướng đến người ta mà vung: “Mẹ nó Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cư nhiên thừa dịp ta không chú ý lại thịt bò Thần Tư?”

Một lúc sau cũng thấy quản lý của Thần Tư xông lên, ôm cổ hắn phun mỳ sợi lệ: “Trời ơi! Thần Tư! Cậu không sao chứ? Đều do tôi, đều do tôi! Tôi không nên để cậu đứng một mình! Biết rõ Hạ Tiểu Hoa cực độ nguy hiểm! Huhuhuhuhu! Thần Tư! Huhuhuhuhu!!!” Giơ tiểu tay áo liều mạng cọ cái môi nhỏ nhắn của Thần Tư.

Vẻ mặt nghẹn khuất giống như ta đã làm cái chuyện gì tội ác tày trời vậy.

Ta liều mạng trốn tránh hung khí của Nhị hào, hổn hển: “Thần Tư! Ngươi giải thích rõ ràng cho lão nương! Ai thịt bò ai?”

Lão nương mới là người bị hại a! Con mẹ nó cái thế giới này!

Không lễ phép! Rất không lễ phép!

Khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc của Thần Tư, chớp chớp hàng lông mi dài xinh đẹp: “Hạ Tiểu Hoa! Cô không phải là fan trung thành của tôi sao? Tính toán tôi cũng không ít đi?”

“Anh, anh, anh, anh, anh! ———” Ta vươn ngón tay run run chỉ vào Thần Tư.

“Tôi biết, tôi biết, cô yêu tôi đã muốn thật lâu, thật lâu!” Thần Tư cúi đầu, ủy khuất run run bả vai.

Ta điên cuồng ngao lên một tiếng, muốn xông tới bóp chết Thần Tư.

Nhị hào vung tay lên, Ngũ hào cùng Lục hào cũng lập tức vọt đi lên, mỗi người đều đem ta tích cực “xoa bóp”!

“Anh!” Nhị hào chỉ huy tên quản lý: “Thừa dịp Hạ Tiểu Hoa còn chưa có bạo phát, chạy nhanh đem Thần Tư trốn đi!”

Người quản lý như bừng tỉnh đại mộng, kéo Thần Tư hướng đến đám đông bên ngoài vọt đi!

Tiếng thét chói tai xung quanh, càng thét càng vui.

Ta chưa từ bỏ ý định, liều mạng muốn xông đến hướng Thần Tư vừa rời đi.

Nhị hào túm ta chết nhanh: “Được, được Hạ Tiểu Hoa! Ngươi hôn đều đã hôn rồi, để cho người ta một con đường sống đi!”

Ta trơ mắt nhìn tên đầu sỏ càng chạy càng xa, vô cùng bi phẫn: “Kháo! Hỗn đản! Hắn ta cố ý!”

Thần Tư thế nhưng ở giữa đám người mà quay đầu, dắt khóe miệng, cười đến vui sướng khi người gặp họa, giơ ngón tay cái cắm ngược xuống hướng về phía ta.

Rất không biết xấu hổ! Thực sự là rất không biết xấu hổ!

Ta giãy dụa càng phát ra mãnh liệt, gian nan tháo giày cao gót hướng về phía bóng lưng Thần Tư mà quăng.

Thế nhưng lại trúng phải lưng tên quản lý!

Quản lý nọ ai u một tiếng, cũng không dám quay đầu lại, kéo Thần Tư chạy càng nhanh.

Chỉ một nhoáng, vô số hung khí hướng người ta bay tới: “Mẹ nó! Dựa vào cái gì là Hạ Tiểu Hoa?”

“Thừa dịp Thần Tư không đề phòng liền dám động thủ!”

“Rất đáng ghét! Chưa ly hôn còn dám thịt bò Thần Tư!”

“Ta chỉ biết, Hạ Tiểu Hoa quả nhiên muốn ly hôn!”

“Thần Tư tốt đẹp như vậy, làm sao có thể bị Hạ Tiểu Hoa nhìn trúng cơ chứ?”

“Kháo! Rất khó chịu!”

Ta ôm đầu, liều mạng kéo Nhị hào chắn ở phía trước: “Nhị hào, ta nuôi quân ngàn ngày chỉnh là để đợi lúc này thôi! Tất cả dựa vào ngươi nha!”

Nhị hào nghiêng thân mình: “Mao! Ngũ hào, ngươi lên!”

Ngũ hào với lục hào cùng một đôi ánh mắt, không nói hai lời liền xông đến chỗ Nhị hào: “Nha! Hạ Tiểu Hoa đi mau!”

Ta bi thúc giục lau lau nước mắt, tán thưởng vỗ Ngũ hào cùng lục hào: “Làm tốt lắm!”

Ngũ hào một phen che miệng của ta, lôi cổ áo ta hướng bên ngoài chạy đi!

Vừa chạy vừa đánh ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thì sảng khoái rồi! Thần Tư a! Đó là thịt bò cực phẩm, chậc! Khó trách muốn ly hôn! Hương vị được chứ?”

Ta ngô ngô nửa ngày, rốt cục mới từ khe hở phun ra một câu: “Rất mềm!”

Ngũ hào đẩy đầu của ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cái tên đáng khinh? Mặt đỏ cái mông a?”

Kháo!

Ban đêm tối như vậy, dựa vào cái gì nói ta mặt đỏ?

Kết quả của nghẹn khuất đến cực điểm là, mất ngủ!

Ta ngồi trên giường của Khả Nhạc, đem vàng thỏi đổ ra, lấy một cái khăn lau đi lau lại.

Theo ta lâu như vậy, một cây đều chưa có dùng qua.

Liếc mắt một cái nhìn đến phong tiền mừng tuổi Khả Nhạc giữ như vàng, toàn bộ rút đi ra, mang theo một chút xíu áy náy rồi nhét tất cả vào ví của mình.

Ta quả nhiên là một người bồi tiền không hơn không kém!

Di động ở đầu giường, rung lên từng bận.

Cầm lên xem, đối phương che giấu dãy số.

“Uy?”

“A! Hạ Tiểu Hoa, chờ điện thoại của tôi lâu chưa?” Thanh âm Thần Tư.

Ta không nói hai lời, ba một tiếng ngắt điện thoại.

Di động trầm mặc hai giây, tiếp tục rung.

Ta hừ một tiếng, tiếp tục lau vàng thỏi.

Rung rung.

Lau lau.

Rung a rung.

Lau a lau.

Vẫn đang rung.

Kháo!

Ta tiếp điện thoại: “Anh có để cho tôi yên không?”

“Hạ Tiểu Hoa, đang làm gì thế?”

“Lau vàng thỏi!” Ta đem cây vàng thỏi cuối cùng cất vào trong túi: “Thần Tư, đôi ta không có tiếng nói chung, không có việc gì thì đừng quấy rầy phụ nữ thất hôn!”

Nói xong vừa muốn gác điện thoại.

“Hạ Tiểu Hoa! Cô thái độ gì đấy hả? Qua sông đoạn cầu! Thời điểm cô hôn tôi không phải như thế!”

“Mao! Ai hôn ai?” Ta giận.

“Cô dám thề, cô vừa rồi không muốn nhân cơ hội thịt bò tôi?”

Kháo! So đo như đàn bà!

Ta a miệng: “Cái mặt anh trời sinh khiến người khác muốn thịt bò!”

Bộ dạng chính mình câu dẫn thịt bò, trách không được người khác!

Nghĩ tới Á châu siêu cấp tân tinh tính tình siêu thối sẽ gác máy, không nghĩ đến ở đầu dây bên kia Thần Tư cười đến đặc biệt dâm đãng: “Hạ Tiểu Hoa! Cô đang ảo tưởng đến thân thể tôi sao?”

“…” Vẫn biết các ngôi sao đều tự kỷ, không nghĩ đến có thể tự kỷ thành cái đức hạnh này.

“Uy! Nhờ chút việc được không?”

“Hạ Tiểu Hoa! Gia hôm nay tâm tình tốt, chấp nhận yêu cầu nhỏ của cô! Nhưng mà cô nên biết, muốn bao nuôi tôi, chắc chắn không được!”

“Biết rồi! Tôi đói bụng, mua giúp tôi bát mỳ, cho nhiều dưa một chút, đưa đến số nhà XX, tầng 12, khu B, đường XX!”

“Hạ! Tiểu! Hoa!” Quả nhiên tính tình không tốt.

“Vậy quên đi!” Ta ngắt điện thoại.

Nhân cách gì đấy, chính mình cho người khác yêu cầu, nghe xong rồi lại phát giận.

Di động vừa buông, lại bắt đầu rung lên.

Này thật sự là thiếu nợ cái gì hắn đây?

Ta cầm đứng lên, thét lớn: “Anh tới nha! Người ta đang đói bụng nằm trên giường chờ anh nha!”

“…” Bên kia điện thoại một đoạn trầm mặc.

“?” Ta giơ điện thoại, màn hình vẫn như cũ là người gọi ẩn số.

“Hạ Tiểu Hoa!” Thanh âm trầm thấp mà quen thuộc.

“…” Diệp Hy.

Tay ta run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

“Này xem như, thái độ nhận sai?” Thanh âm Diệp Hy, nghe qua dường như tâm tình rất tốt.

“Không phải em nói anh không có lực hấp dẫn sao? Như thế nào, nói chém đinh chặt sắt như vậy, hối hận không khỏi quá nhanh đi?”

“…” Ta nắm chặt di động: “Diệp Hy, Khả Nhạc khỏe không?”

Bên kia điện thoại là một tiếng hừ nhẹ: “Hạ Tiểu Hoa, em không cần để ý!”

Ta gật đầu, cũng đúng, người bên cạnh Diệp tam công tử, không đến phiên ta để ý.

“Diệp Hy, khi nào thì trở về?”

“Hạ Tiểu Hoa, em không phải chơi đặc biệt vui, đặc biệt cao hứng sao? Anh có trở về hay không, khi nào thì quay về để em trốn sao?”

“…”

“Hạ Tiểu Hoa, lúc này đây, anh tha thứ cho em!” Diệp Hy lại hừ một tiếng.

“Từ nay về sau hứa sẽ không bao giờ nói ly hôn, bằng không…”

“Diệp Hy!” Ta gọi thật lớn tiếng, ngắt lời của hắn: “Anh cùng Khả Nhạc đã muốn công khai, nên sớm trở về ký giấy ly hôn đi!”

“…” Điện thoại một trận lặng im.

“…” Ta cũng đột nhiên trầm mặc, không biết nói cái gì.

“Hạ Tiểu Hoa, nếu em còn tiếp tục như vậy, anh sẽ tức giận!” Thanh âm Diệp Hy, đã muốn dọa người.

Ta cố gắng thanh thanh yết hầu, vẫn lớn tiếng nói: “Diệp Hy, tôi nói thật sự!”

“Hạ Tiểu Hoa! Đừng làm trò này nọ! Ngữ khí vừa rồi của em không phải như thế! Em đừng nói với anh, em tuyệt đối không để ý, một chút cũng không sao cả! Hạ Tiểu Hoa, anh, không, ly, hôn!!”

“Diệp Hy, ly hôn đi!” Ta nắm di động càng chặt: “Một khắc tôi ký tên kia, đều là nói thật!”

Chính là, phí thời gian hồi lâu, không muốn đối mặt mà thôi.

“Hạ Tiểu Hoa! Không cho phép em từ nay về sau nói không thích! Em rõ ràng là thầm mến anh, rõ ràng là yêu anh mới chết sống muốn gả cho anh!”

“Vậy sao?” Ta đáp ứng, gật gật đầu: “Kia, Diệp Hy, nghe rõ cho lão nương, lão nương không yêu ngươi! Thật sự không yêu, lão nương muốn ly hôn!”

Thời điểm cầu hôn, Hạ Tiểu Hoa nói: “Em mặc kệ, Diệp Hy, chỉ cần em yêu anh là được!”

Ngày kỷ niệm tròn một năm kết hôn, Hạ Tiểu Hoa nói: “Trợ lý Quân, nhờ anh nói cho Diệp Hy, tôi yêu anh ấy!”

Năm thứ hai, Hạ Tiểu Hoa đứng trước biển quảng cáo điện tử rực rỡ của tập đoàn Diệp thị, nói thật lớn tiếng: “Diệp Hy! Lão nương rất yêu ngươi!”

Năm thứ ba, Hạ Tiểu Hoa ở nước ngoài, thì thầm vào hộp thư thoại ở nhà: “Diệp Hy, anh có biết, em kỳ thực rất yêu anh!”

Nói lâu như vậy, nói nhiều như vậy, có thể buông tay được không?

Điện thoại của Diệp Hy, ngắt máy.

Ngay cả một chút đường sống, đều không có lưu lại.

Trong tiếng chuông cửa đinh tai nhức óc, ta lồm cồm bò dậy, mở cửa.

Đứng trước cửa là Á châu siêu cấp tân tinh chụp kính râm to đùng, khuôn mặt thối đến dọa người cầm trên tay bát mỳ ngon tuyệt!

Mỳ bị một phen quăng ở trên bàn.

Ta liền chạy tới ăn.

“Con mẹ nó Hạ Tiểu Hoa, cô có biết Á châu siêu cấp tân tinh ánh sáng rực rỡ cả bầu trời mà phải hạ mình làm những việc này là nhục mạ nhân phẩm của tôi thế nào không hả?”

“Kháo! Anh thì đức hạnh gì? Muốn tôi cảm động đến phát khóc sao?”

“Thần Tư! Anh cho nhiều dưa chua làm cái gì? Làm lão nương chua đến rớt nước mắt!”

“Nói bậy! Cô là bị tôi cảm động!”

“…”