Chương 758: Thiệt Thòi Cho Em Rồi

Editor: Quỷ Quỷ

Nhưng Nicklaus chỉ nhìn theo bóng lưng Phong Kiêu, hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên, “Đi!”

Người phụ nữ đang nằm dưới đất cũng được đỡ đứng dậy, đám người nhanh chóng rời đi.

Phong Kiêu quẹo xe vài vòng, sau đó liền nhìn thấy có một chiếc taxi đuổi theo, tới khi đến vị trí an tooàn mới dừng xe lại. Chiếc taxi cũng dừng lại theo.

An Mộc và Âu Dương Sát Sát kéo hành lý xuống xe taxi, đi về phía xe của Phong Kiêu.

Phong Kiêu mở cốp xe, An Mộc bỏ hành lý vào trong rồi mới lên xe.

Âu Dương Sát Sát ngồi ở ghế lái phụ, quay sang nhận ra người lái xe là Lăng Hi, lập tức vung tay lên đánh một cái, “Đã lâu không gặp!”

Lăng Hi nhìn thấy Âu Dương Sát Sát như thấy quỷ, “Sao cô lại ở đây? Sớm biết có cô tôi sẽ không đến!”

An Mộc và Phong Kiêu ngồi ghế sau, nhìn hai người phía trước, An Mộc liền chú ý tới Lăng Hi.

Đã sớm nghe Âu Dương Sát Sát nói quay, “Tứ đại hộ pháp” bên người Phong Kiêu gồm cô, Thượng Quan Vũ, Vệ Uy và Lăng Hi.”

Trên người Lăng Hi có một khí chất rất quyến rũ, gương mặt đẹp bức người, so với đệ nhất minh tinh trong nước còn hơn vài phần.

Nhưng kiểu tóc của anh rất….không bình thường, khiến cho ở anh còn có thêm cảm giác ngông cuồng không gì cản được.

An Mộc đang nghĩ xem dùng từ gì thích hợp để hình dung Lăng Hi, người bên cạnh liền ghen tị, ôm hông cô kéo vào trong lòng mình.

Phong Kiêu lên tiếng, “Thiệt thòi cho em rồi.”

“Không sao đâu.” An Mộc đáp.

Những chuyến đi ra nước ngoài thường rất nguy hiểm, hơn nữa, Phong Kiêu luôn hóa trang ẩn mình thật kỹ, nên thân phận mafia của anh rất ít người biết.

Dọc đường đi, đường phố nước Anh vẫn còn những kiến trúc rất cổ kính, quang cảnh giống như châu Âu thập niên bảy mươi, xe dừng lại trước một trang viên Anh Quốc.

Trong trang viên có một tòa thành, nhìn qua có cảm giác vô cùng khí thế.

An Mộc kinh ngạc nhìn Phong Kiêu, “Nơi này là của ai vậy? thật là xinh đẹp!”

Phong Kiêu mỉm cười nói, “Của anh.”

An Mộc ngây ngẩn cả người.

Sớm biết Phong Kiêu của cải dồi dào, nhưng không ngờ lại đến mức này!

Nơi này quả thực quá đẹp!

Cô tựa vào một ô cửa sổ, qua lớp kính nhìn ra bên ngoài.

Ở nước ngoài không cần phải lúc nào cũng cảnh giác với paparazi, cho nên cuối cùng cô cũng tìm được chút tự do ở nơi này!

Cô vừa xuống xe đã bắt đầu chạy nhảy trong trang viên.

Phong Kiêu nhìn cô vui sướng thoải mái, khóe miệng cũng tự động cong lên, nở nụ cười.

Xem ra để cô ấy tới đây là quyết định rất sáng suốt.

Vào trong tòa thành, An Mộc tò mò đi đi lại lại, nhìn ngó tứ phía.

Phong Kiêu kéo tay cô, “Đói bụng rồi, chúng ta đi ăn trước đi, cứ tiếp tục ngắm thi đến đi cũng không nổi đâu.”

An Mộc lắc đầu, “Anh không hiểu, nơi này thực sự quá mới lạ, kiến trúc ở đây hoàn toàn khác nước mình.”

Phong Kiêu cười to, “Nơi này cũng là của em, sau này muốn xem lúc nào chả được.”

An Mộc sửng sốt tiếp nhận ý tứ của Phong Kiêu.

Đây là của anh, cô là vợ anh, chẳng phải cũng sẽ là của cô ư?

An Mộc mỉm cười, nghe lời Phong Kiêu đi tới phòng ăn, vốn cho rằng ở nước ngoài thì sẽ ăn cơm nước ngoài, không ngờ đồ ăn đầu bếp bưng lên vẫn là món ăn Hoa Hạ!