Editor: Quỷ Quỷ
Nhất định Triệu Việt THâm là cảm thấy mất mặt khi bị người ta biết được mình là tiểu thụ!
Lý Duệ lập tức bình luận trên weibo.
[Lý Duệ: Tiểu Thâm, chẳng phải em vẫn luôn muốn công bố sao?]
3s sau Triệu Việt Thâm lập tức phản pháo, duy nhất ba chữ “Đồ tâm thần!”
Lý Duệ:…!!
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Triệu Việt THâm cầm điện thoại, cười lạnh nói, “Tôi cũng đang muốn biết là chuyện gì đây, từ lúc nào tôi trở thành người tình đồng giới của anh vậy?”
Điện thoại của Lý Duệ đang ở chế độ ghi âm cuộc gọi, Triệu Việt Thâm lần này lại sống chết không thừa nhận.
Lý Duệ cũng nổi giận, “Tiểu Thâm, có phải anh muốn rời xa anh không?”
Triệu Việt Thâm trong lòng đau xót, ánh mắt trống rỗng hướng ra ngoài cửa sổ.
Quá khứ xẹt qua trước mắt, ngày đó khi anh chân ướt chân ráo bước vào học viện điện ảnh và truyền hình. Anh quen biết Lý Duệ rồi bị anh ta quyến rũ, dần dần mới phát hiện ra mình thích đàn ông.
Nếu không có Lý Duệ, anh hoàn toàn có thể áp chế thú tính của bản thân, cưới một cô gái nào đó, sống một cuộc sống bình yên.
Trước đây khi anh muốn công khai, Lý Duệ lại ngăn cản.
Lúc Lý Duệ chủ động công khai, có nói cho anh biết sao?
Trước, đối với Lý Duệ anh chỉ là công cụ phát tiết, giờ anh là một cái bàn đạp.
Triệu Việt Thâm nhếch môi cười châm chọc, gương mặt luôn luôn ấm áp, lúc này tràn đầy sự cô đơn và kiên quyết.
Dù sao cũng là đàn ông, chuyện giữa đàn ông với nhau, thì hãy giải quyết theo cách của đàn ông đi.
Triệu Việt Thâm câu dẫn khóe môi, “Tôi không hiểu nổi anh đang nói cái gi.”
Lý Duệ quả nhiên nói, “Chúng ta gặp mặt nói chuyện, em ở đâu?”
Triệu Việt Thâm nhìn xung quanh, “Vường hoa.”
Lý Duệ lập tức nói, “Anh lập tức đến ngay.”
Lý Duệ vội vã chạy tới vườn hoa trong bệnh viện, Triệu Việt Thâm đang ngồi trên băng ghế, an tĩnh chờ đợi.
Ánh sáng mặt trời hắt lên gương mặt anh, lộ ra sự tinh tế đặc biệt xinh đẹp.
Lý Duệ ngây người ngắm nhìn, trước đây chỉ cảm thấy Triệu Việt Thâm đẹp, không hề nhận ra anh lại có những đường nét khuôn mặt quyến rũ như vậy.
Ngoài ra, trên người anh dĩ nhiên đầy khí chất đàn ông.
Lý Duệ nuối nước miếng, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã lợi dụng anh.
Lý Duệ thực sự thích Triệu Việt Thâm.
Anh ta đi từng bước về phía trước, trước sau như một nói, “Tiểu Thâm, chuyện này là anh sai, nhưng anh…”
Lần nào anh ta cũng tìm được lý do, trước đây phải năn nỉ xin lỗi mãi mới được Triệu Việt Thâm tha thứ.
Ngay cả lúc này anh ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bất ngờ…
Cổ áo của anh ta bị Triệu Việt Thâm túm lấy, tay kia siết chặt thành nắm đấm, hung hăng giáng xuống mặt anh ta!
Tạng người Triệu Việt Thâm cao gầy, nhưng cũng có da có thịt, lúc dây dưa với Lý Duệ, tuy Lý Duệ là công, nhưng anh mới là người có khí chất đàn ông nhất!
Chỉ là bình thường tính cách nho nhã ôn hòa khiến người ta không để mắt tới điều này.
Giờ phút này Triệu Việt Thâm trở nên mạnh mẽ như vậy, tư thế đánh người cũng rất hoàn mỹ, quyền cước lưu loát, đặt biệt khí thế!
Lý Duệ nhận ra cả cơ thể mình bị bay lên rồi ngã thật mạnh xuống đất!
Triệu Việt Thâm tức giận quát, “Anh là đồ khốn nạn!”
Điện thoại trong túi Lý Duệ vẫn ở chế độ khi âm, mấy câu này đã được ghi lại rất rõ ràng.
Anh ta vừa bị một quyền này đánh ngã, xung quanh lập tức vang lên tiếng tách tách.
Lý Duệ quay đầu, liền thấy rất nhiều người đang giơ máy ảnh không ngừng chụp anh ta!
Đồng tử Lý Duệ co rút mạnh, “Triệu Việt Thâm, con mẹ nó, mày sẽ phải hối hận!”