Editor: Tuna
Phong Tử Khiêm đem chuyện này chọn phá, chính là vì muốn chia rẽ cô và Phong Kiêu, cô sao có thể để đối phương thực hiện được ý đồ?!
Vệ Uy gật đầu, đây là việc nên làm.
An Mộc lại nhìn về phía Vệ Uy:
“Vậy anh…… Có thể không đem sự tình hôm nay, nói cho Phong Kiêu sao?”
Vệ Uy trầm mặc một chút, không có trả lời.
Diệp Đồng Đồng đã lên tiếng:
“Ê, anh cũng không thể nói cho boss a, đây là bí mật của vài người chúng ta.”
Nghe được thanh âm của Diệp Đồng Đồng, đôi mắt Vệ Uy xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía cô, hiện lên một mạt ôn nhu chi sắc, cuối cùng vẫn là gật đầu:
“Được rồi.”
Diệp Đồng Đồng tức khắc cười rộ lên:
“Vệ Uy, tôi biết anh là người tốt mà!”
Vệ Uy nhàn nhạt ừ một tiếng, nhưng là chuyên chú nhìn về phía phía trước, ở bên mang tai lại hiện lên một màu ửng đỏ đáng ngờ.
Xe tới Đường gia, đã là hai giờ rạng sáng, thời điểm này, tất cả mọi người đều đang ngủ.
Mà An Mộc xúc động đã qua đi, nhìn thấy bảy tám căn biệt thự đều tối đen, âm thầm hối hận.
Nhìn thấy người ở phía sau không có xuống xe, Vệ Uy liền đoán được An Mộc đang nghĩ gì, lập tức mở miệng:
“Thiếu gia có một căn biệt thự ở gần đây, An tiểu thư hứng thú muốn đi xem không?”
Biệt thự này của Phong Kiêu, cô đương nhiên đã đi qua, lúc trước còn ở bên trong trụ qua mấy ngày.
An Mộc nhanh chóng gật đầu, Vệ Uy mang theo hai người cùng nhau đi qua.
Sau đó, hai cô gái đều mặc đồ ngủ, một người mang dép lê, một người không mang giầy, liền như vậy tiến vào biệt thự.
Ở lối vào biệt thự, một tên paparazzi, cầm cameras, đối diện xe của Vệ Uy chụp lén.
Tiến vào biệt thự, Vệ Uy bận trước bận sau, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng thu thập phòng:
“Hai người đi ngủ một giấc đi, có chuyện gì, ngày mai lại nói.”
An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng gật đầu.
Diệp Đồng Đồng vừa đến giường liền nhanh chóng ngủ, chính là An Mộc lại lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Dưới lầu.
Vệ Uy cầm di động, cuối cùng vẫn là đem dãy số gọi ra, lúc này Phong Kiêu đã xuống phi cơ, đang hướng về nhà mà đi.
Rất nhanh đã nhận được điện thoại, Vệ Uy đem sự tình đơn giản nói một lần.
Phong Kiêu trầm mặc một chút, lúc này mới mở miệng:
“Nếu cô ấy không muốn tôi biết, tôi liền không biết là tốt rồi, có yêu cầu gì thì cậu đi giúp cô ấy đi.”
Vệ Uy tức khắc nói vâng, nhưng mày lại hơi hơi nhăn lại, bởi vì anh nghe được thanh âm của Phong Kiêu, mang theo cảm xúc khác thường.
Thiếu gia đây là…… Thương tâm?
Phong Kiêu trở lại kinh đô, hôm nay tới đón hắn, là Thượng Quan Vũ.
Anh ngồi ở trên ghế sau, dựa vào nơi đó, khác với tư thái nhàn nhã thường ngày, hôm nay anh lại hiện lên chút lười biếng, mệt mỏi.
Anh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sân bay ở vùng ngoại thành, xung quanh đều là cây cối, hình tượng tà mị ngày thường của anh, cũng đã biến mất.
Suy nghĩ, về trận ám sát mười năm về trước.
Bởi vì không thích bầu không khí ở Phong gia, anh lao ra đi, bên ngoài đơn độc lang bạt.
Thời điểm vào Mafia, cũng chỉ mới 18 tuổi.
Tuổi trẻ khí thịnh, đắc tội rất nhiều người.
Khi đó bị ám sát, tựa như chuyện thường ngày, chỉ là, lại có một lần lành ít dữ nhiều.
Tân thành lập Mafia đã chịu toàn thế giới xa lánh, đám kia người liên hợp lại, ám sát chính mình.
Trong lúc tranh đấu, anh tiện tay tách ra.
Anh bị thương nặng, hơi thở thoi thóp nằm ở một cái sọt rác ở nước ngoài.
Phong Kiêu đến bây giờ, vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày đó.
Ruồi bọ ở bên tai anh ong ong tác hưởng, dừng ở vết thương của anh, miệng vết thương gần như là hư thối hết cả.
Cả người anh không chòn chút khí lực.
Khi đó, anh gặp được An Quốc Bang đang ra ngoài nghỉ phép, còn có cô vợ Đường Hoa của ông.
Anh bắt cóc Đường Hoa, buộc An Quốc bang đi mua một ít thuốc hạ sốt.