Editor: Tuna
“Lại muốn xin nghỉ?”
A Băng kinh ngạc nhìn An Mộc
“Nhưng mà cũng đã mấy buổi tối rồi cô không có về.”
An Mộc thở dài:
“Thì đúng là vậy, nhưng mà cô cũng biết đó, tôi là người thành phố C, đi tới chỗ nào cũng có bạn tốt.”
A Băng vỗ vỗ bả vai An Mộc:
“Vậy đi đi, nhớ mang theo Sát Sát, đừng làm chậm trễ buổi quay phim ngày mai nha!”
An Mộc lập tức cười tủm tỉm gật đầu.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn về sớm, buổi tối thu công liền không thấy bóng người, buổi sáng mới trở về.
A Băng tuy rằng nghi hoặc, hoài nghi, nhưng mà cô cũng chỉ là cái trợ lí nho nhỏ, cũng không thể toàn quyền quyết định An Mộc, chỉ có thể nói cô ấy mang theo Âu Dương Sát Sát.
An Mộc quay phim cả ngày, chạy đến phòng hóa trang tháo trang sức, đúng lúc này, di động vang lên.
An Mộc đang tẩy trang mắt, cho nên nhất thời không có biện pháp nhận điện thoại.
A Băng liền cầm di động của cô lên, nhìn thoáng qua, sau đó thuận miệng nói:
“Đường Hạ, là dì ba của cậu,để tôi!”
Nói xong câu đó, cô ấy liền trực tiếp mở di động, đặt ở bên tai.
An Mộc nghe được hai từ dì ba này, lập tức mở mắt, chuyên viên trang điểm tay run lên, nước tẩy trang liền rớt vào mắt An Mộc, lập tức đôi mắt của cô liền trở nên bỏng rát.
Nhưng mà cô không có thời gian quản mấy chuyện này, vội vàng liếc qua A Băng, liền nhìn thấy A Băng cầm di động nói:
“Chào dì ba! Con là A Băng, trợ lí của Đường Hạ, Đường Hạ đang tấy trang ạ, xin hỏi dì gọi có việc gì không?”
An Mộc:……!!
A Băng cầm di động, chờ hồi lâu, cũng không nghe thấy âm thanh của người đối diện, sau đó, đối phương liền trực tiếp ngắt máy.
A Băng nghi hoặc nhìn về phía An Mộc:
“Dì ba của cô sao lại không nói lời nào a?”
Bởi vì vừa nếu nói ra sẽ bại lộ a!
An Mộc cảm thấy trái tim bị treo lên của cô rốt cuộc cũng trở về đúng chỗ của nó.
May mắn là Phong Kiêu có thói quen không bao giờ mở miệng trước khi nói chuyện, nếu không……
“A……”
An Mộc lúc này mới cảm thấy đôi mắt nóng rát đau, vì thế lập tức chạy nhanh đi rửa sạch đôi mắt, chờ đến khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, An Mộc lúc này mới lấy di động, ho khan một tiếng:
“Dì Ba lớn tuổi rồi, lỗ tai không tốt, giọng của cô không đủ lớn nên bà ấy không nghe thấy.”
A Băng bừng tỉnh.
An Mộc liền nhanh chóng chộp lấy điện thoại của mình.
Điện thoại rất nhanh đã có người nghe, An Mộc alo một tiếng, sau đó liền truyền đến thanh âm có chút tức giận của Phong Kiêu:
“Dì Ba?”
An Mộc lập tức xấu hổ, hắc hắc ngây ngô cười:
“Cái đó, anh nghe em giải thích……”
“Tới ngầm gara giải thích đi!”
Phong boss lưu lại một câu như vậy, sau đó liền trực ngắt máy.
An Mộc:…… Tại sao cô lại cảm thấy khẩn trương như vậy a?
Tá trang, An Mộc và Âu Dương Sát Sát cùng nhau đi vào hầm bãi đỗ xe, sau đó liền nhìn thấy xe Phong Kiêu khí phách ngừng ở nơi đó.
Cô tiến lên, cửa xe mở ra, Phong Kiêu đi ra, An Mộc cũng vọt tới trước mặt Phong Kiêu, cũng mặc kệ tài xế phía trước, trực tiếp nhảy dựng đến trên người đối phương, chụt một cái, hung hắn ấn môi mình lên môi anh:
“Kiêu kiêu, đừng nóng giận nha! Tại em sợ A Băng sẽ nhận ra a?”
Phong Kiêu kỳ thật một chút cũng không tức giận, nhưng vẫn là hừ lạnh một tiếng, còn có lời muốn nói, cách đó không xa, một người đột nhiên đã lâu không xuất hiện, nay lại chi ra, khiếp sợ nhìn hai người.
Phong Tử Khiêm từ sau lần đó, vẫn luôn không dám lại đến tìm An Mộc, nhưng mấy ngày gần đây không có tiền trê người, đều sắp chết đói. Không còn biện pháp nào khác, anh lúc này mới đi tìm tới, đảo một vòng ở bãi đỗ xe, sau đó nhìn thấy xe của Phong Kiêu đến, anh liền trốn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tình huống trước mặt này, anh đột nhiên đứng lên, thanh âm bén nhọn, không thể tưởng tượng nhìn bọn họ:
“Các…các người…?!”