Editor: Ngạn Tịnh.
Bàn tay to kia bắt được cánh tay của An Mộc, tiếp theo dùng sức lôi kép, cả nguoqwf An Mộc liền ngã vào lồng ngực đối phương. Ngửi thấy hương vị quen thuộc, cả người An Mộc khiếp sợ đến kinh ngạc!
Trời ạ, Phong Kiêu sẽ không làm gì trước mặt mọi người chứ?
Dư quang nơi khóe mắt của cô đảo quanh, cũng nhìn thấy tất cả mọi người như bị đóng băng, đều khiếp sợ mà nhìn hai người.
An Mộc vươn tay muốn đẩy Phong Kiêu ra, nhưng vừa mới có động tác, trước mắt liền tối lại. Đầu Phong Kiêu đã mai phục, chuẩn xác hôn lên môi cô!!
An Mộc đột ngột mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nhìn đối phương, bộ dáng kinh ngạc kia tuyệt đối không phải là giả vờ!
A aaa!
Anh! Thế nhưng! Hôn cô! Trước mặt mọi người!!
Đây không phải giống như muốn công bố quan hệ yêu đường giữa hai người với mọi người sao?
Tay nhỏ của An Mộc dùng sức muốn đẩy đối phương ra. Nhưng cố tình, bàn tay to của Phong Kiêu gắt gao thủ sẵn ở ót cô, gia tăng nụ hôn này!
An Mộc không cần nhìn, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng chung quanh. Bị nhiều người chú ý như vậy lúc hôn, An Mộc thật sự cảm thấy hận không thể tìm một cái lỗ nào đó chui vào!
Nhưng cố tình!
Trong tầm mắt chung quanh, cảm quan của cô trong nháy mắt cực kỳ mẫn cảm. Đầu lưỡi của ai kia không ngừng hoạt động, ôm lấy đầu của cô, tìm mọi cách quấn lấy. Hương vị hòa lẫn với hormone nam tính quen thuộc, khiến cô cảm thấy toàn thân dường như không còn chút sức lực nào.
An Mộc ngu si, cứ như vậy toàn bộ quá trình đều mở to hai mắt nhìn!
Cũng không biết qua bao lâu, đối phương rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra.
An Mộc một phen đẩy Phong Kiêu ra, mạnh mẽ đứng lên, theo bản năng nhìn xung quanh.
Tất cả mọi người đều duy trì một động tác, há to miệng, khiếp sợ nhìn cô.
Tròng mắt Lương Vi Ái càng như muốn rơi xuống.
Sắc mặt Đường Kỳ càng thêm khó coi.
Xấu hổ!
Tuyệt đối là xấu hổ!
An Mộc cắn môi, cũng đều tức đến sắp khóc!
Tên Phong Kiêu này sao có thể ẩu đả như vậy chứ?!
Cô thậm chí cảm thấy đại não của mình đã ngừng chuyển động. Cô phải giải thích với mọi người như thế nào đây aaaa!
Nhưng vào lúc này, Phong Kiêu bị An Mộc một phen đẩy đến trên sô pha, dựa vào mặt sau của ghế, biểu tình mê mang rên rỉ. Anh vươn tay về phía An Mộc, mơ mơ màng màng mở miệng, nói: “Bà xã, sao em lại đi? Anh không uống say, thật đấy! Vừa rồi anh còn hôn em...”
Lời này vừa nói xong, đầu gục xuống, hô hấp đều đặn. Thế nhưng... ngủ rồi!
Động tác này vừa ra, người đoàn phim, mới phản ứng lại.
An Mộc còn đang ngây ngốc đứng ở chỗ đó, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Lương Vi Ái đã đứng lên, đồng tình vỗ vỗ bả vai An Mộc, “Thì ra Phong tổng thế nhưng uống say rồi! Trách không được vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ!”
Những lời này, khiến An Mộc lập tức phục hồi tinh thần lại.
An Mộc còn muốn giải thích, Lương Vi Ái đã đồng tình nhìn cô, “Đường Hạ, đừng sợ, không sao, không sao”
Nói xong còn liếc mắt xem xét Phong Kiêu, nhỏ giọng, “Cô cứ xem như bị chó cắn một ngụm đi”
An Mộc:...
Liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái, đối phương không hề mảy may phát tiết ra chút cảm xúc nào, chỉ là... chỗ khóe mắt vẫn là nhẹ co rút.
Lương Vi Ái thấy An Mộc nhìn Phong Kiêu, cho rằng đối phương vẫn còn đang sợ hãi, vì thế tiếp tục dỗ cô, “Đừng sợ. Cô xem, Phong tổng so với đám nam minh tinh cũng không thua kém ai, cô coi như là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của mình đi! Lại nói, vừa rồi bị hôn cũng không tệ chứ? Về sau lúc quay phim cứ như vậy là được rồi”
Nói xong, còn tiếp đón mọi người khuyên giải An Mộc, “Đúng không?”
Lương Vi Ái sử dụng ánh mắt, tất cả mọi người đều nhất trí phụ họa.