CHƯƠNG 368: Trời xui đất khiến!
Editor: Cà Chua.
Vệ Uy nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt anh liền lập tức thẳng người, “Thưa thiếu gia.”
Đến nỗi phải nhận thêm văn kiện để kịp tiến độ, nhìn sắc mặt của Phong Kiêu như vậy, Vệ Uy sao còn có thể có thêm ý kiến?
Vệ Uy ra khỏi văn phòng, lấy di động ra.
Một phút sau, anh quay lại thấy Phong Kiêu đang ngồi trên sopha, ngón tay thon dài gõ gõ thoải mái trên mặt bàn trà, thoáng thấy vậy Vệ Uy lập tức cảm thấy trong lòng khiếp sợ.
Mỗi lần thiếu gia có sự việc gì không đúng ý, đều gõ gõ ngón tay như vậy, sau này lão gia nói, thiếu gia làm vậy sẽ bị bại lộ tâm tính cho nên từ đó trở đi, thiếu gia đã sửa được tật xấu đó, nhưng lần này…
Còn không phải là một lời nhắc khéo nhẹ nhàng sao?
Vệ Uy cảm thấy sự việc nếu có liên quan đến An Mộc, y như rằng thiếu gia sẽ mất kiểm soát.
Nhưng anh ta không dám chậm trễ, mở miệng, “Công ty không có ai có quan hệ, chỉ có Hứa Lộ mời cô ta làm người đại diện, lấy chính tiền của mình quan hệ xã hội với ba mươi người.”
Ba mươi người sao?
Phong Kiêu nhướng mày.
Theo như sự tự tin tuyệt đối của cô gái nhỏ kia, nếu chỉ quan hệ xã hội với ba mươi người, cô ấy sẽ không đến mức hồn bay phách lạc như vậy!
Phong Kiêu nhanh chóng quyết định, lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại gấp.
Cuộc gọi được kết nối, phía đối diện vô cùng cung kính, “A lô, lão đại, có chuyện gì thế?”
Phong Kiêu đầy kín đáo mở miệng, “Tôi thấy anh có phải đã làm chuyện này nhiều rồi hay không mà đầu óc đã trở nên sắt đá như vậy?”
Những lời khó nghe như vậy làm cho phía đối diện không dám không ngoan ngoãn cung kính, thậm chí còn có cảm giác đang toát ra từng đợt mồ hôi lạnh.
Lão đại không bao giờ vô duyên vô cớ mắng mỏ người khác, lần này lại còn phải thực hiện chuyện này qua điện thoại, thái độ mất kiên nhẫn như thế có phải đang gọi điện để trực tiếp cắt chức mình không?
Hiệp hội giải thưởng Bách Hoa được phát triển từ một hiệp hội giải thưởng khác của Trung Quốc có tên <<Điện ảnh đại chúng>> do một tạp chí gây dựng nên, người nhận điện thoại lúc này tên là Đỗ Văn Hoa, là chủ biên của tạp chí đó.
Tuy rằng không nằm trong sự quản lí của Phong Kiêu, nhưng đã từng là cấp dưới của Phong Kiêu trong một thời gian dài, thậm chí có thể nói, anh ta có thể lên đến vị trí này trong sự nghiệp cũng là do một tay của Phong Kiêu hỗ trợ mà nên.
Lỗ Văn Hoa bị mắng tới mức hoang mang đầu óc, thấp giọng thận trọng lên tiếng, “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi mặc kệ những cái khác, giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất này phải được làm cho ra nhẽ!”
Lỗ Văn Hoa nghe vậy toàn thân cứng đờ, lập tức gật đầu nói, Được.
Gác máy, Lỗ Văn Hoa kinh hãi một hồi lâu, chẳng lẽ….Việc mình đáp ứng cho Hoa Nghị mua chuộc bốn mươi người trong ban biểu quyết giải, lão đại đều đã biết?
Lỗ Văn Hoa đập tay vào đầu mình, có khi nào lão đại muốn hỗ trợ cho một minh tinh nào đó mà phải trực tiếp ra tay không?
Bất quá, lão đại phải chăng tin tưởng Hứa Lộ như vậy sao?
Lỗ Văn Hoa liền nhanh chóng đến hội trường có 101 vị bình bầu trung gia, vừa lúc đó, người đại diện của Hứa Lộ cũng đến nơi, đưa cho Lỗ Văn Hoa một chiếc phong bì, “Chủ biên Lỗ, phiền anh đưa cho ba mươi người kia giúp tôi…”
Lỗ Văn Hoa cười tươi hết sức, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tất nhiên là không thành vấn đề!”
Có hậu phương là lão đại, giải thưởng nữ vai phụ xuất sắc nhất sao có thể không phải là Hứa Lộ chứ?
Nhưng lão đại nói phải làm cho công bằng, ra nhẽ, anh ta sẽ không đời nào sai người đi mua chuộc ba mươi người trong ban bình bầu, nhưng cái phong bì này….rõ ràng là không minh bạch!
Người đại diện và Lỗ Văn Hoa vỗ vai nhau, sau đó phấn khởi rời đi.
Người đại diện của Hứa Lộ vừa mới rời đi.
Người phụ trách của Hoa Nghị đã tới, vỗ vỗ bả vai Lỗ Văn Hoa, vừa muốn nói gì đó đã thấy Ngôn Phi Thần vội vã chạy lại, Ngôn Phi Thần túm lấy người phụ trách của Hoa Nghị, thấp giọng mở miệng, “Đặng tổng thay đổi ý định rồi, phiền anh chuyển quan hệ xã hội ấy sang cho Đường Hạ.”
Người phụ trách của Hoa Nghị hoảng sợ, “Thật không đấy, Ngôn Phi Thần, anh…”
Sắc mặt Ngôn Phi Thần lập tức nghiêm lại, ngày thường là một người luôn ôn hòa, giờ phút này lại nghiêm túc, “Anh không tin tôi sao?”