Editor: Quỷ Quỷ
“Chìm nổi” được tuyên truyền rất ít, bởi vì bài đăng của thầy Tôn mà lập tức trở nên nổi tiếng.
Hệ quả của việc đó, ngay ngày đầu tiên công chiếu doanh thu đã lên tới 6500 vạn, chỉ số truyền thông cũng tăng vọt, đứng đầu các bảng xếp hạng, thành công ngoài mong đợi.
Một tuần sau doanh thu phòng vé đã đạt con số 5 tỷ, xứng đáng trở thành bá chủ phòng vé trong hai năm gần đây.
“Chìm nổi” hot hơn bao giờ hết, trên internet, ở ngã tư đường, nơi nơi đều bàn tán về bộ phim này, một trong những thành công của AN Mộc chính là, fan của Đường Hạ đã tăng đến cả trăm ngàn người.
Trên internet, từ khóa tìm kiếm về cô cũng vô cùng phổ biến. Cô có tên trong danh sách 10 tiểu hoa đán của thế hệ này, đứng thứ 2 sau Tống Tuệ Ân.
Trong khoảng thời gian này An Mộc cảm thấy từng ngày trôi qua vô cùng buồn chán, mỗi ngày chỉ chạy qua chạy lại hai nơi là trường học và biệt thự.
Đám paparazi không vào được trường học, nên đi học cô có thể được thư giãn một chút, nhưng lại phải chịu sự dõi theo của các học tỷ trong trường.
Cô đột nhiên nhớ tới ngày nhập học năm nhất, cô và Lý Mạt Mạt nhìn theo Tốn Tuệ Ân bị Đặng Vi phê bình, khi đó chính mình còn cho rằng được người ta dõi theo cũng là một loại hạnh phúc.
Nay rốt cuộc cô cũng cảm nhận được, đến đi toilet cũng bị người ta nhìn chằm chằm, thực sự là không vui chút nào!
Hệ quả của sự nổi tiếng chính là cô phải bảo vệ hình tượng ngôi sao của mình mọi lúc, đội mũ đeo kính cúi gằm mặt mà đi.
Đi ra xe cũng khó khăn.
An Mộc không có bằng lái xe cho nên khoảng thời gian này Phong Kiêu liền trở thành tài xế danh dự cho An Mộc.
Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc mà giải thưởng Bách Hoa bắt đầu mở cửa bình chọn.
An Mộc nhận được điện thoại của Ngôn Phi Thần, tới công ty giải trí Hoa Nghị.
Hoa Nghị là một công ty giải trí nhỏ, quản lý mấy chục nghệ sĩ.
Giao thông đông đúc nên cô bị kẹt xe rất lâu, lúc đến nơi đã là 10h, vì đã hẹn trước với Ngôn Phi Thần nên cô có chút sốt ruột, nhìn thang máy phía trước sắp đóng, cô nhanh chân vọt lên. “Chờ một chút!” An Mộc vươn tay giữ lại cửa thang máy, cửa thang máy lại mở ra, cô còn chưa kịp thở đã bị người bên trong đẩy ra.
Cô không kịp phản ứng, lảo đảo về phía sau mấy bước. Đứng vững được rồi liền nhìn thấy có vài người trong thang máy.
Người đứng giữa chính là nữ minh tinh đang được đầu tư mạnh nhất của Hoa Nghị - Chu Chu.
Trợ lý của Chu Chu vênh váo nhìn An Mộc, “Dám cản thang máy của chị Chu, tôi nhìn cô chắc cũng không phải người trong nghề?”
Nói xong cũng không thèm nhìn kỹ An Mộc là ai, lập tức ấn nút đóng cửa mặc kệ An Mộc bên ngoài.
An Mộc:…
Cô gãi mũi, chỉ có CEO mới có thang máy riêng, Chu Chu này mặt mũi cũng lớn thật!
An Mộc bĩu môi nhìn tháng máy lên tầng cao nhất, thoáng nghi hoặc, tầng cao nhất không phải là văn phòng của CEO sao?
Nhưng cô cũng không có hứng thú, chờ tháng máy xuống lần nữa, lên đến nơi cô cũng đã muộn 5 phút rồi.
Trong thang máy.
Chu Chu hừ lạnh một tiếng.
Trợ lý cười nói, “Chị Chu Chu yên tâm đi, Đường Hạ vốn không phải là đối thủ của chị!”
Chu Chu thoáng vênh mặt lên.
Trở lý lại nói, “Đặng tổng sẽ không để cho giải thưởng vuột khỏi tay chị đâu, yên tâm đi.”
Lúc này sắc mặt Chu Chu mới hơi giãn ra.
Lên tới tầng cao nhất, Chu Chu lấy gương ra sửa sang lại dung nhan một chút, nở một nụ cười thỏa mãn rồi mới bước vào văn phòng CEO.
Ngôn Phi Thần đang ngồi trong phòng làm việc, vì An Mộc tới muộn nên có chút bực mình.
An Mộc xấu hổ cười,”Thật xin lỗi, Ngôn tiền bối, tôi…”
Ngôn Phi Thần không đợi cô giải thích, lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Cô đã được đề cử giải nữ phụ xuất sắc, hai ngày sau tham gia lễ trao giải Bách Hoa, phải chú ý….” Ngôn Phi Thần gọi cô đến là để bàn về chuyện lễ trao giải, An Mộc vô cùng chăm chú lắng nghe.