Chương 341: Người Duy Nhất Có Thể Ảnh Hưởng Đến Phong Kiêu

Editor: Cà Chua.

Đương nhiên tất cả công lao đều qui về phía Ngôn Phi Thần, cho nên An Mộc thực sự chân thành nói lời cảm ơn:”Ngôn lão sư, cảm ơn anh!”

Gác điện thoại, hai mắt An Mộc sáng lấp lánh, hưng phấn đi tới đi lui ở hành lang, nhưng mãi vẫn không giảm đi được cảm giác hưng phấn trong cô lúc này.

Phong Kiêu ở bãi đỗ xe Đình Hảo, vừa mới tới, di động liền kêu vang, anh liếc mắt nhìn hàng số điện thoại, cười nhẹ, trong ánh mắt có chút âm trầm.

Nghe máy, phía đối diện là giọng nói của Lăng Hi:”Lão đại, chúng tôi trên đường đi đã nhận được lời uy hiếp của Mafia, tôi đã liên hệ với người của bọn họ, có vẻ muốn chúng ta giao phí qua đường.”

Con mắt hẹp dài của Phong Kiêu nhíu lại, lộ ra tia sáng sắc bén:”Phí qua đường?”

Lăng Hi đối diện nghe thấy giọng nói gằn xuống, tức khắc sợ tới mức nói không thành tiếng, rất lâu sau mới cẩn thận mở miệng:”Lão đại, anh nói…..phải làm sao bây giờ?”

Khóe môi Phong Kiêu mím chặt lại, quanh thân tỏa ra một luồng khí huyết ấm nóng.

Anh ta đi đến cửa thang máy, người đứng chờ ở của thanh máy thấy anh ta, liền cảm thấy đến thở cũng không dám thở nhanh.

Thang máy đến nơi, Phong Kiêu tiến vào, người bên cạnh do dự một lúc cuối cùng cũng vào theo.

Nhưng đôi mắt hình viên đạn của Phong Kiêu vừa nhìn qua, người kia trong nháy mắt toàn thân giật nảy lên, nhanh chóng lùi về phía sau một bước.

Vì thế….thang máy VIP của bệnh viện liền trở thành thang máy riêng của anh ta.

Đối diện, Lăng Hi đợi mãi cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Phản ứng của Phong Kiêu tựa như còn ôn nhu hơn ngày thường, chỉ là trong ánh mắt kia lại lộ ra đằng đằng sát khí.

Phong Kiêu giọng nói lạnh lùng sắc bén, tựa kim loại xẹt qua mặt đất mát lạnh:”Tìm được căn cứ lớn nhất của bọn họ, liên hệ với cảnh sát để bảo vệ. Sau đó truyền tin này cho bộ phận chuyển tiền, chúng ta sẽ nộp phí qua đường.”

Anh ta nói tới đây, môi nhấp nhấp, hiển nhiên không quá cao hứng, bồi thêm một câu:”Nếu cảm thấy còn chưa đủ, nói với bọn họ, chúng ta không ngại đưa thêm.”

Lăng Hi dù rất mất bình tĩnh cũng cố không để lộ hơi thở hổn hển, nhưng vẫn còn muốn nói vài lời:”Lão đại, chúng ta và Bố Nếu Á trước giờ luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, biện pháp này có phải quá ôn hòa hay không? Chúng ta…”

“Sao?”

Một từ đơn giản nhưng lại làm Lăng Hi cảm thấy mặc dù qua di động nhưng cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đối diện, tiếp theo, anh ta lập tức kiên quyết mở miệng:”Rõ rồi!”

“Cứ vậy đi!”

Thang máy đã đến nơi.

Phong Kiêu cầm di động đi ra, mới ra đến tầng trệt của thang máy VIP, một thân hình vội vã đã lao tới phía anh.

Phong Kiêu mặt không biến sắc, ngón tay khẽ nhúc nhích, chau mày, thả lỏng thân thể, thân hình kia như nhào thật mạnh vào lồng ngực anh.

Tiếp theo, anh cảm giác eo mình bị An Mộc ôm chặt, cúi đầu, liền nhìn thấy đôi mắt hưng phấn của cô, trong sáng như một bầu trời sao.

Trên môi cô không giấu nổi nụ cười, thấy anh cúi đầu, liền dụi đầu vào ngực anh, cọ cọ, thấp giọng lên tiếng:”Chú út….”

Dường như muốn đem niềm hưng phấn đó tạo thành cảm giác rung động cho người đối diện, làm cho tâm trạng Phong Kiêu trong nháy mắt từ lạnh lẽo chuyển sang ấm áp.

Tiểu nha đầu này có chuyện gì thế nhỉ?

Cả người cô chuyển động nhảy nhót giống như một chú bướm nhỏ.

Khóe môi cong lên lạnh lẽo, không tự giác nhu hòa, khóe mắt, đuôi mày đều mang theo ý cười.

Phong Kiêu xoa đầu An Mộc, làn tóc mềm mại, nhưng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi áo anh, làm mất đi không gian tình tứ của hai người.

“Lão đại à?” trong di động truyền tới giọng nói của Lăng Hi.

Phong Kiêu phục hồi tinh thần, nhìn An Mộc cười cười, An Mộc đỏ mặt buông eo anh ra, Phong Kiêu hướng sang bên cạnh, bước hai bước đã ra tới gần sát cửa sổ.