Chương 311: Anh Cảm Thấy, Hạ Tâm Băng Là Người Thế Nào?

Editor: Cà Chua.

Hạ Tâm Băng?!

Tròng mắt An Mộc co rụt lại, theo bản năng nhìn về phía Phong Kiêu.

Anh ta cùng Hạ Tâm Băng rất quen thân sao? Quen thuộc đến mức, những điều thầm kín của anh ta, Hạ Tâm Băng cũng biết?!

Nhưng chợt, cô nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

Cũng đúng, Hạ Tâm Băng là bậc tiền bối trong các ngôi sao giải trí, Phong Kiêu là tổng giám đốc FAE, thân đều là hai đầu sỏ trong giới giải trí, Phong Kiêu sao có thể không quen biết Hạ Tâm Băng?

Không biết tại sao chỉ trong nháy mắt nghĩ như vậy An Mộc lại có chút phẫn nộ.

Cô cắn môi, không nói nên lời, đưa điện thoại di động cho Phong Kiêu.

Phong Kiêu đặt bữa sáng trên bàn, cử chỉ ưu nhã, tất cả đều lộ ra soái khí vô cùng quyến rũ, nhưng khi vừa quay đầu, lại thấy biểu cảm của An Mộc có điểm gì đó lạ thường.

Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu khẽ nhíu lại, khóe môi chợt xuất hiện một nụ cười, giọng nói trầm ấm quyến rũ, mang theo vẻ dịu dàng:”Nhìn sắc mặt này của em có phải là Tiếu Tam lại gọi điện đến diễu võ dương oai không?”

An Mộc nghe nói vậy bật cười, khóe miệng có hơi chút gượng gạo.

Nếu là Tiếu Tam gọi tới, sau khi nghe những lời không vào tai đó, cô sẽ ngay lập tức trở về trạng thái tốt như lúc đầu, nhưng…..

An Mộc ngồi vào bàn ăn cơm, thực ra vẫn đang dựng lỗ tai lên, tò mò điện thoại của Phong Kiêu.

Điện thoại của Phong Kiêu thuộc phạm trù được bảo mật cấp độ cao, anh ta mang ra xa như vậy, một chút giọng nói của Hạ Tâm Băng cũng không lộ ra ngoài.

Vậy nên An Mộc chỉ biết ngồi chờ cho Phong Kiêu nói chuyện điện thoại xong.

“Sao ạ?”

Người đối diện không biết nói gì đó, Phong Kiêu chau mày.

“Vậy là dì Hạ đang có chuyện sao?”

Dì Hạ?

An Mộc cắn cắn môi, nghe thấy giọng điệu đó đột nhiên càng cảm thấy trong lòng buồn bực.

Trong những vai diễn của Hạ Tâm Băng, vai Hoa Hạ luôn là vai diễn được yêu quí nhất, bà ấy trong cảm nhận của mọi người cũng là một vị thần không thể với tới, thế nhưng có ai biết rằng bà ấy lại là một người đàn bà máu lạnh đến gai người?!

Những người xung quanh cô, chỉ cần nói tới một nhân vật, nếu đó là Hạ Tâm Băng thì vĩnh viễn đều là lời hay được nói ra.

An Mộc có cảm giác như mọi người đều say mình cô là tỉnh, vô cùng cô độc.

Ôi, nghĩ tới đây, không biết trên thế giới này còn có người nào chán ghét Hạ Tâm Băng như cô không, đó chính là bà Phong.

Nhưng nếu bà Phong chán ghét bà ấy như vậy, sao quan hệ của Phong Kiêu là Hạ Tâm Băng vẫn tốt như thế?

An Mộc vuốt cằm, bắt đầu suy tư dường như muốn tìm một kẽ hở, trước mặt bà Phong, Phong Kiêu chắc chắn phải có lúc trưng ra bộ mặt tối sầm chứ nhỉ?

Trong lòng tự hỏi nhưng lỗ ti vẫn không nhãn rỗi, vẫn theo dõi nhất cử nhất động âm thanh phát ra từ phía Phong Kiêu.

“Đương nhiên là được rồi.”

“Vâng, đến lúc đó sẽ liên hệ sau.”

Còn liên hệ sao?

An Mộc bĩu môi, trong lòng càng thêm nghẹn muốn chết.

Hai người đang trong thời gian tuần trăng mật, đã hoàn toàn bị cuộc điện thoại gấp này phá hủy!

Cô nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn ăn, đột nhiên không muốn ăn nữa, đứng dậy đi lên lầu.

Mới bước được hai bước, tay đột nhiên bị giữ chặt, quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Phong Kiêu đang nhìn cô:”Đi đâu đấy?”

Cô liếc mắt một cái, thấy Phong Kiêu đã treo điện thoại.

An Mộc sờ sờ cằm, hình như hành động của mình hơi ấu trĩ rồi.

Hít sâu một hơi, An Mộc tiếp tục ngồi xuống:”Ăn cơm thôi.”

Phong Kiêu gật đầu, ngồi xuống đối diện An Mộc.

An Mộc ngẩng đầu nhìn anh ta, rất lâu sau, cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng:”Anh cảm thấy Hạ Tâm Băng là người thế nào?”

“Không tiếp xúc sâu, không biết nhiều.” người đàn ông trả lời ngắn gọn.

Nhưng câu trả lời này lại làm An Mộc thực sự vui vẻ, cô không nói, nở nụ cười chân thành, thử dò hỏi một câu nữa:”Anh cảm thấy em muốn vượt qua Hạ Tâm Băng, liệu có khả năng này không?”

Phong Kiêu nghe đến đó, ngẩng đầu lên, nhìn An Mộc một lượt từ trên xuống dưới, sau đó tiếp tục cúi đầu:”Rất khó.”

Anh ta không nói là có khả năng hay không, chỉ nói là rất khó.

An Mộc lại bĩu môi, thở dài.