Chương 306: Cô An Năm Nay Mấy Tuổi?

Editor: Cà Chua.

Phong Hầu thấy cô gái trước mặt chắc cũng chỉ đáng cho con trai mình chơi bời một chút.

Nhưng trăm phần cũng không nghĩ tới, Phong Kiêu lại chính thức giới thiệu với mình người này.

Phong Hầu lúc này mới thấy được có lẽ con trai mình đang thực sự nghiêm túc

Nhưng cô gái kia đã gọi mình là ba, lại làm ông có cảm giác hơi chút hoang đường, còn chưa kết hôn, mà đã gọi ba cái gì?

Ông hừ lạnh một tiếng.

Nhưng cái mà Phong Hầu thực sự trăm lần cũng không nghĩ tới là……..

Người con gái này, đột nhiên đứng thẳng người, bỏ lại bộ dạng hấp tấp bất an vừa rồi, cô giống như một người khác, nho nhã lễ độ, mọi cử chỉ không còn vẻ trẻ con như vừa rồi, dường như thoát xác vậy, biến thành một người qui củ, hơn nữa quí khí trên người toát ra lại cao quí như đã được giáo dục từ khi còn nhỏ.

Khí chất này không thể nào được dạy dỗ trong một gia đình bình thường được.

Ông không nhịn được đã nhiều lần đánh giá cô, nhưng lại thấy rõ diện mạo của cô sau đó tức khắc sắc mặt sầm xuống, lại hừ lạnh một lần nữa, sau đó mở miệng:”Cô An năm nay mấy tuổi?”

Mấy tuổi?

Tròng mắt An Mộc co rụt lại.

Biết rằng đối phương đang ngầm ám chỉ mình quá nhỏ so với Phong Kiêu.

Cô nhấp môi, lên tiếng:”19 là tuổi trên giấy tờ, thêm tuổi mụ là hai mươi.” Ngừng lại một chút, cô lại mở miệng:”Luật pháp nước ta qui định tuổi kết hôn đối với nữ là hai mươi, một năm nữa là đủ ạ.”

Phong Hầu hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói tiếp gì đó, Phong Kiêu bên cạnh cao giọng nói:”Ba, ba còn chưa đi sao?”

Lời nói của Phong Hầu bị nghẹn lại, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Kiêu, liếc mắt một cái, nổi giận gầm lên một tiếng:”Con bất hiếu, ăn nói kiểu đó à?!”

Phong Kiêu kéo cánh tay An Mộc, đi đến sopha ngồi, hất hàm nói:”Con muốn tốt cho ba thôi.”

“Lời này nói như thế nào đây?”

“Con sợ ba nhìn thấy con và An Mộc thân mật, con mắt lại thèm thuồng.”

“Mày…..!” Phong Hầu đứng phắt dậy, tiện tay cầm chén trà trên bàn, trực tiếp ném về phía Phong Kiêu:”Con bất hiếu, xem tao đánh chết mày đây này!”

Phong Kiêu túm lấy An Mộc, chén trà xẹt qua đầu anh ta rơi choang một cái mở mặt đất phía sau.

An Mộc nhìn hai bố con nhà họ nổi đóa, chỉ cảm thấy đờ đẫn đến trợn mắt há mồm.

Nhìn Phong Kiêu ở cùng mẹ, cô còn tưởng Phong Kiêu vô cùng hòa hoãn, nhưng không nghĩ đến lúc anh ta ở cùng ba, lại….thành ra thế này sao?

Đột nhiên nghĩ đến câu chuyện mình đã từng được nghe ở Đường gia, FAE là xã hội đen làm giàu, cho nên…….nhà bọn họ quả nhiên cách thức xử sự chỉ đơn giản thô bạo như vậy thôi sao?

Cô đang ngây ngốc, liền thấy phía trước bỗng nhoáng lên.

Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cẳng chân Phong Hầu đã giơ ra trước mặt hai người.

Phong Kiêu túm chặt lấy An Mộc, lăn ngay xuống sàn, thoát khỏi cước chân này.

“Tiểu tử thối, có bản lĩnh thì tới đây đấu đường hoàng với ta, trốn chui trốn lủi như vậy sao gọi là nam tử hán?!” Phong Hầu xuất chưởng hai lần không trúng, lên tiếng quát to.

Phong Kiêu túm An Mộc đã ở trung tâm phòng khách, nghe những lời này, Phong Kiêu cười nhạo thành tiếng,:”Được rồi, tôi mà phải sợ một lão già yếu ớt à!”

An Mộc………

Nếu không phải lúc này không đúng thời điểm, cô chắc chắn sẽ cười lên một tiếng thật lớn, người đàn ông này thật sự là quá độc miệng, đối với ba mình mà không thể khách khí một chút sao?

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Phong Hầu giận quá:”Ngươi nói ai già yếu?”

“Tôi chức tuổi tác phân chia độ tuổi chỉ ra: dưới 45 tuổi là thanh niên, 45-59 tuổi là trung niên, 60 trở lên là người già. Ba năm nay 59, còn chưa già sao?” Phong Kiêu nịnh nọt mở miệng.

“Ngươi cũng biết là ta 59! Không phải 60!”

“Theo con, 59 hay 60 thì đều như nhau.” Phong Kiêu nhún vai.

“Cho nên, người già à, ngài đừng hơi tí là lại động thủ đánh người, trước mặt con dâu cũng nên chú ý hình tượng một chút.”