Chương 29: Chú Út, Chú Có Biết Đường Hạ Không?

Editor: Quỷ Quỷ

Đúng là bắt nạt kẻ yếu!

An Mộc cười lạnh một tiếng, bình thường cô chắc chắn sẽ không ngại làm náo loạn thật lớn, để cho Bạch Ngọc Khiết không chịu nổi.

Nhưng hôm nay….

Nghĩ đến cái tên yêu nghiệt kia, An Mộc quyết định, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cô bưng đồ lên bàn ăn rồi đi ra ngoài.

Trong phòng ăn.

Phong Kiêu ngồi ở ghế chủ nhân, còn Phong Tử Khiêm thì ngồi ở ghế đầu ngay bên cạnh anh.

Phong Tử Khiêm đưa điện thoại cho Phong Kiêu xem:”Chú út, đây là ảnh của cô ấy, chú xem xem có quen không?”

An Mộc bỏ lá sen xuống, khóe mắt liếc qua đúng lúc Phong Kiêu ngẩng đầu, ánh mắt nghiền ngẫm.

Cô lập tức trở nên căng thẳng, người này lại muốn làm gì đây?

Cô trợn hai mắt hung hăng nhìn lại!

Người đàn ông nhíu màu, đôi mắt hoa đào lúng liếng, phong thái khác thường, khóe môi cong lên cười như không cười, làm cho anh có một vẻ thần bí khó lường.

Sau đó, chợt nghe thấy giọng nói của Phong Tử Khiêm, “Chú út, cháu đã thăm dò rồi, cô ấy tên là Đường Hạ, nhưng cháu thực sự không biết cô ấy ở đâu, chú có biết không?”

An Mộc lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô, cô không nghe lầm đấy chứ?

Người phụ nữ được anh ta coi trọng lần này, chính là cô??

Đột nhiên cô cảm thấy điều này sặc mùi tuồng kịch.

An Mộc đứng chôn chân một chỗ, có chút thất thần.

Ở bên kia, Phong Kiêu hơi nhíu cặp mắt hoa đào, tà mị hỏi:”Cháu tìm cô ta làm gì?”

Lời này vừa thốt ra, Phong Tử Khiêm trước nay vẫn tự xưng người đàn ông trong mơ của đám người đẹp cả nước cũng phải đỏ mặt, “Là thế này, hai năm trước, cháu từng gặp cô ấy ở gần đây, hồi đó, cháu vừa nhìn thấy cô ấy đã đem lòng cảm mến.”

Phong Tử Khiêm thở dài, “Chú út, cô ấy rất xinh đẹp đúng không? Hồi đó cháu cảm giác như mình đã bị trúng độc rồi, mang bệnh tương tư tất vất vả, mấy hôm trước cháu nhìn thấy quảng cáo của cô ấy trên tivi, chú út, cháu thích cô ấy, rất rất thích, cháu không muốn lấy cái người quái dị kia, người cháu muốn cưới là cô ấy!”

Nghe Phong Tử Khiêm nói, An Mộc đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.

Hai năm trước?

Nghĩ kỹ lại, đúng là có một lần, cô dùng dung nhan thật của mình để tham gia một chương trình tuyển chọn, đáng tiếc cuối cùng lại “thương tích đầy mình” mà ra về.

Mấy năm nay cô vốn đều hóa trang, sợ bị nhà họ Phong phát hiện ra sơ hở.

Nhớ lại mới thấy mình thật đáng thương, với tình trạng này, đến bao giờ gương mặt thật của cô đến khi nào có thể lại thấy ánh mặt trời?

“Chú út, công ty của chú không phải có rất nhiều nhân mạch sao? Cô ấy là nghệ sĩ của công ty chú đúng không? Chú có biết cách để liên lạc với cô ấy đúng không?” Phong Tử Khiêm hồi hộp hỏi liên tục, làm cho An Mộc chăm chú xem xét Phong Kiêu.

Trái tim khẽ đập.

Cũng không biết hôm qua rốt cuộc anh có nhận ra cô không?

Phong Kiêu híp mắt, lộ ra tia sắc bén, hơi thở bức người, đôi môi mỏng khẽ động:”Không biết.”

Không biết?

Rõ ràng hôm qua mới gặp mà, người đàn ông này, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Quả nhiên Phong Tử Khiếm cũng rất kinh ngạc.

“Không biết? Nhưng có chuyện gì mà chú út lại không biết được chứ? Chú….”

Ngón tay thon dài của Phong Kiêu bỗng gõ gõ lên mặt bàn, động tác có vẻ vô tình nhưng lại mang theo hơi thở đáng sợ, làm Phong Tử Khiêm tự giác im bặt, Phong Kiêu lúc này mới mở miệng:”Có thể là người mới, không chú ý.”

Phong Tử Khiêm thất vọng cúi đầu xuống:”Vậy chú út giúp cháu điều tra đi, nếu tra được rồi thì nói cho cháu biết.”

Nói xong câu đó, anh nhìn hình ảnh trên điện thoại vô cùng chăm chú, si mê đông đầy trong mắt.

Bốn người nhà họ Phong thay quần áo rất nhanh, cùng lắm chỉ 2 phút sau, liền kéo nhau xuống phòng khách, khách sáo ngồi vào bàn ăn.

Một mân đầy thức ăn nóng hôi hổi được bưng lên.

Bạch Ngọc Khiết thức thời không ngồi vào bàn, mà An Mộc co quắp ngồi ghế xa nhất.