Editor: Tuna
Tiếng nói thanh thúy của Diệp Đồng Đồng vang vọng trong phòng.
“ Nhân vật nữ phụ kia tốt nhất là đưa cho Đường Hạ, nếu không hậu quả anh hẳn là biết rồi.”
Uy hiếp xong, Diệp Đồng Đồng chạy như bay về phía An Mộc:
“ An Mộc, cậu không sao chứ? Anh ta có làm gì cậu không?”
Sắc mặt An Mộc thoáng chốc cứng đơ, Diệp Đồng rốt cuộc cũng đem tên thật ra gọi rồi.
Cô liếc mắt nhìn về phía Phong Kiêu.
Chỉ thấy anh ta tạm dừng một chút sau đó liền tiếp tục đi về phía cửa.
Dường như là..............không để ý?
An Mộc trong lòng liền vui vẻ.
Sau đó, Diệp Đồng Đồng lại lần nữa phá nát tâm tình tốt của cô.
“ Ai nha, thật không nghĩ tới cái tên Tôn giám đốc này lớn lên lại đẹp trai như vậy! An Mộc à, thật ra nếu bị anh chơi luật ngầm một chút cũng chẳng sao a! Lúc tớ vừa mới vào trong, nhìn thấy hai người dịu dàng thắm thiết đối diện nhau, còn sắp nằm xuống, tớ còn nghĩ rằng mình đang phá chuyện tốt của các cậu a!”
An Mộc:.............
Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ thắm thiết ngọt ngào?
Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ tình nồng ý đậm?
Hơn nữa, Đồng Đồng a, cậu không thể chờ người đàn ông này đi hẳn rồi mới mở miệng sao?!
An Mộc bây giờ không dám nhìn tới thần sắc của người đàn ông nữa.
Cúi đầu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, lúc này cô mới ngẩn đầu lên:
“ Diệp Đồng Đồng!”
Diệp Đồng Đồng chen lời:
“ An Mộc, vừa rồi có phải tớ rất oai không? Ha, cái tên Tôn giám đốc này, khẳng định sẽ không dám không cho cậu làm nữ phụ đâu!”
Nhìn thấy bộ dáng mừng rỡ như điên của cô ấy, An Mộc liền vội đem lời định nói nuốt xuống.
Có đôi khi..............ngây ngô cũng là một loại hạnh phúc!
An Mộc biết, cái nhân vật nữ phụ này, chỉ sợ cùng mình vô duyên, cô suy sút về nhà, hung hăng ngủ một giấc.
Rựu Vodka cuối cùng vẫn phát lên tác dụng.
Sáng sớm khi tỉnh lại cô liền phát hiện là mình trể học rồi!
An Mộc cầu nguyện cho hôm nay giáo sư không điểm danh, nhưng mà đáng tiếc....
Ông bà ta có câu: họa vô đơn chí!
Thời điểm An Mộc đang rửa mặt liền nhận được cuộc gọi của giáo sư.
“ An Mộc, em năm nay mới là học sinh năm nhất, nhưng ngay học kì một đã nghĩ học nhiều như vậy?!”
An Mộc tận lực dùng âm thanh đáng thương nhất của mình, vừa hỗn loạn lại vừa suy yếu:
“ Thầy Ngô, em, khụ khụ! Em đang bị bệnh, em............”
“ Bị bệnh? Để tôi tới nhìn xem, em học kì này, đây là lần thứ mười tám bị bệnh, người thân qua đời năm lần! Mà chương trình học thêm bổ túc cũng chỉ điểm danh được hai mươi ba lần!”
An Mộc cảm thấy, đối với sinh viên mà nói, thầy Ngô chính là quái vật hỏa nhãn kim tinh mạnh nhất thế giới này!
Cô vội vàng thay đổi cách nói, khẩn cầu mà chân thành:
“ Thầy Ngô, em sai rồi, em cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ trốn học nữa!”
“ Em viết giấy cam đoan đi, tôi đã bỏ qua cho em một lần rồi!”
“ Thầy Ngô, em khẳng định đây là lần cuối cùng mà.........”
“ Em là người của thành phố C đúng không?”
Thầy Ngô đánh gãy lời nói của cô.
An Mộc đột nhiên thấy bất an:
“ Thưa thầy, dạ đúng ạ, em..........”
“ Vậy thì tốt rồi, ngày mai kêu người giám hộ đến trường học gặp tôi một chuyến.”
“ Thầy Ngô, em cam đoan là sẽ không trốn học nữa còn không được sao, em..........”
“ An Mộc, tôi đã hỏi qua thân thế của em, người giám hộ của em là Phong gia đúng không? Giờ là em tự mình mang họ tới hay vẫn là tôi gọi điện mời đây?”
“......”
Treo điện thoại.
An Mộc mang vẻ mặt khổ sở nằm trên giường.
Nhìn màu trắng của trần nhà, tâm tình của cô đột nhiên kém đến mức tột cùng.
Trở về đem bọn người Phong gia kia đến trường?
A!
Bọn họ chắc chắc sẽ lại châm chọc mình!
Những câu châm chọc, móc méo cô đã sớm quen rồi, chỉ là trốn học quá nhiều, ít nhất cũng phải có lí do gì đó để giải thích, nếu làm cho bọn họ nghi ngờ, có thể hay không họ sẽ nhanh chóng phân rã An thị?