Chương 215: An Mộc Trả Thù

Edit: Phong Nguyệt

Toàn bộ nhân viên công tác, đều không kiên nhẫn nhìn Hứa Lộ, tuy rằng không nói gì, nhưng cái loại ánh mắt này……

Hứa Lộ cảm thấy, đời này đều không có chật vật qua như vậy!

Cô cúi đầu, đi đến bên cạnh, tiểu trợ lý bưng nước tới cho cô, cô tức giận đến cả tay cũng run rẩy.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, “Hứa Lộ, hôm nay cô bị làm sao vậy?”

Hứa Lộ ngẩng đầu, liền thấy được Đường Cảnh.

Dáng người thẳng tắp, vẻ mặt cứ đơ như tượng, tròng mắt bên trong cặp mắt đen thui, lộ ra vẻ lo lắng.

Hứa Lộ xấu hổ cười cười, “Không có gì, hôm nay không có tâm trạng.”

Đường Cảnh gật gật đầu, ánh mắt xuyên qua cô, lại nhìn về phía An Mộc cách đó không xa.

An Mộc còn mặc đồ hóa trang, liền từng bước một đi tới.

Như cũ mặc một bộ khiêu vũ màu đỏ của Mị Nhi, dáng người uyển chuyển làm cho con mắt của mọi người, đều luyến tiếc không rời khỏi người cô.

Đi đến trước mặt hai người, An Mộc nhìn về phía Hứa Lộ, cười hì hì mở miệng: “Hứa lão sư, một hồi có thể, nhanh lên một chút không? Hôm nay diễn xong rồi, ta còn có việc!”

Một câu, làm cho sắc mặt của Hứa Lộ vừa mới hòa hoãn, lập tức khó coi đến mức tận cùng.

Cô cắn răng, từng câu từng chữ mở miệng, “Tốt.”

Nhưng cố tình, An Mộc tựa hồ căn bản không biết lời nói của mình làm người khác khó chịu, tiếp tục cười tủm tỉm mở miệng, “Hứa lão sư, vẻ mặt của người có điểm không đúng, ngài suy nghĩ một chút, ngài cùng Ngô Vương ở bên nhau mưu đồ bí mật, bị ta nhìn thấy, hẳn là giống như bị bắt thông dâm nên phải xấu hổ cùng sợ hãi, giống như là cái tiểu tam, bị chính thất gặp được, ngài có hiểu không? Vẫn là Hứa lão sư cảm thấy, tiểu tam ở trước mặt chính thất có thể đúng lý hợp tình như vậy không?”

Lời nói của cô, từng chữ, đều giống như đao nhọn, đâm trên người của Hứa Lộ.

Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của cô, tâm trạng của An Mộc liền thoải mái lên!

Có thù không báo không phải là quân tử!

Hứa Lộ khi dễ cô như vậy, cô đương nhiên phải đánh trả!

Ở phim trường, cô đưa lưng về phía máy quay, chỉ cần một cái bóng lưng mà thôi, cô chính là muốn cười nhạo Hứa Lộ, chính là muốn cho cô ta không vào được trạng thái.

“An Mộc, cô……” Hứa Lộ xấu hổ, Đường Cảnh thật sự nhìn nổi nữa, mở miệng muốn nói cái gì đó.

Nhưng đôi mắt to của An Mộc trừng mắt nhìn về phía Đường Cảnh, “Làm sao vậy

Ta nói sai cái gì sao?”

Đường Cảnh nhìn cô, đột nhiên có chút không còn lời gì để nói.

Từ nhỏ An Mộc đã như vậy, đối với người không thích, trước nay nói chuyện độc ác, không nể mặt mũi.

Nhưng cô chán ghét Hứa Lộ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì…… Ghen?

Con mắt u ám của Đường Cảnh, sáng lên, tựa hồ thấy được hy vọng nào đó.

Hứa Lộ đứng lên, đứng xen giữa vào hai người, “Ta không có việc gì.”

Nói xong, lại đối với Đường Cảnh đau khổ cười: “Các người đừng bởi vì ta mà sinh hiểu lầm gì đó, ta điều chỉnh một chút là tốt rồi.”

An Mộc nhìn Hứa Lộ, lại cảm thán một phen, nhìn xem kỹ thuật diễn này!

Bất quá, nếu cô ta đã hóa trang thành bạch liên hoa, nếu An Mộc cô không cho cô ta một cơ hội, chẳng phải là thật xin lỗi cô ta rồi sao?

Vì thế kế tiếp……

Hứa Lộ lại liên tục NG hơn hai mươi lần, cuối cùng kết thúc công việc trước buổi tối, miễn cưỡng thông qua một cái.

Sau khi kết thúc công việc, An Mộc trở về, đoàn phim đều thực hưng phấn, mọi người đều muốn tổ chức ăn liên hoan.

Đáng tiếc, An Mộc chỉ có thể xin lỗi mở miệng, “Trong nhà có người bị bệnh, ta phải đi về chiếu cố một chút.”

Tuy nhiên thời điểm quay phim, mọi người cơ bản đều ở lại bên trong đoàn phim, nhưng thời gian nghỉ ngơi, thời gian các diễn viên, vẫn là tương đối tự do.

Cho nên đối với An Mộc buổi tối phải về nhà ở thành phố C, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.

Nhưng thật ra Hứa Lộ cùng Đường Cảnh, khó hiểu nhìn về phía cô.

Hứa Lộ dứt khoát nghi hoặc mở miệng: “Người nhà An Mộc sinh bệnh? An Mộc ở C thành trừ bọn người kia ra, còn có người nhà khác sao?”

Một câu, vẻ mặt của Đường Cảnh xanh mét.

An Mộc tháo trang sức, từ phòng hóa trang đi ra, đi ra bên ngoài, liền cảm giác được bụng nhỏ của mình trầm xuống, An Mộc nhíu mày, tính toán thời gian…… Thật sự không xong rồi, khẳng địn