Chương 204: Phải Cảm Ơn Em Thế Nào Đây?

Editor: Quỷ Quỷ

Xe chuyên dụng của Phong Kiêu bị hỏng hóc đến không thể sửa chữa.

Cho nên Phong Kiêu và An Mộc lên xe của Vệ Uy rời đi.

Vệ Uy lái xe.

Phong Kiêu và An Mộc ngồi phía sau.

An Mộc cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cảm thất thật mất mặt!

Đám đàn ông này nhìn cô rõ ràng có ý cười nhạo.

Nhưng…..đây là lần đầu tiên cô thấy người chết, cô thật sự đã bị dọa sợ chết khiếp có được không?

“Sao em lại quay lại?” Giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên trong xe.

An Mộc không hề nghĩ ngợi nói luôn, “Em quay lại để cứu anh.”

Lời này vừa nói ra, không khí trong xe lại trầm mặc.

An Mộc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt anh đầy ý cười.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên, quay lại cứu người, lại bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn, thực sự quá mất mặt!

Cô lại cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng mở miệng biện hộ một chút, “Thực ra, lá gan của em bình thường còn lớn hơn.”

“Phì!” Vệ Uy rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.

Chỉ có Phong Kiêu đuôi mắt đã cong lên nhưng vì lời này của cô mà sững sờ.

Anh có thể nhìn ra được sự kinh hoảng của cô, dù rơi vào tình huống này nhưng cô lại quay lại vì mình…

Trái tim vốn đã cảm thấy mềm mại, nay lại có chút xúc động.

Nhìn bộ dáng quẫn bách của cô, không nhịn được lên tiếng cho cô đỡ xấu hổ, “Ồ, cháu dâu mỹ nhân cứu anh hùng, muốn cái gì nào?”

Người vốn đang cúi đầu nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng ngời. “Cái gì cũng được sao?”

Phong Kiêu lườm cô, “Trừ đóng phim.”

An Mộc mới rồi còn vui sướng, giờ nghiến răng nghiến lợi, “Chú, anh thật cố chấp!”

“Chúng ta đều cố chấp.” Phong Kiêu đáp lại.

An Mộc mới vừa rồi còn cảm thấy quẫn bách, hiện giờ chỉ còn lại lửa giận, “Anh là đồ phát xít!”

“Ừ, cho nên em muốn gì nào?”

“Muốn mạng anh có được không?” An Mộc điên tiết.

Theo mấy bộ phim tình cảm, không phải anh sẽ cảm động rồi để cho cô đi đóng phim sao?

“Mạng của anh thật sự đáng quý, em lại không cần, chẳng em lại thích anh như vậy, cơ thể anh có thể cho em mượn dùng một chút.”

“Em thích anh bao giờ?”

“Không thích anh thì em việc gì phải mạo hiểm mạng sống quay lại cứu anh?”

An Mộc nghẹn họng, ngực phập phồng thở dốc, nhịn không được liền nói năng độc địa, “Thật xin lỗi, làm anh hiểu lầm rồi, em là tới nhìn xem anh đã chết chưa đó!”

Người đàn ông sa sầm mặt xuống, không khí trong xe lập tức bị đè nén xuống.

Người lái xe đằng trước đã thu lại nụ cười, ngồi thẳng lên, đồng thời nhìn An Mộc qua kính chiếu hậu:bà cô của tôi ơi, cô cũng chán sống rồi! Ái dám nói chuyện với thiếu gia như vậy chứ?

Nhưng An Mộc trợn mắt thở phì phò nhìn Phong Kiêu, bộ dáng này rõ ràng còn tức giận hơn Phong Kiêu rất nhiều.

Trong một lúc không ai nói chuyện với nhau.

Tay trái của Phong Kiêu bị thương, bị đạn bắn xuyên qua, cho nên trước tiên bọn họ gọi bác sĩ tư nhân ở C thị tới làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, Về Uy đưa hai người đến một khu biệt thự nhỏ.

Dù sao tình trạng của Phong Kiêu hiện giờ không thể lặn lội đường xa.

Đến biệt thự, từ đằng xa An Mộc đã thấy Thượng Quan Vũ đang chờ ở đó.

Hai người xuống xe, Thượng Quan Vũ đi tới, đầu tiên là an ủi thương thế của lão đại nhà mình, sao đó nhìn An Mộc yếu ớt hỏi, “Lão đại, vai Mị Nhi của chị dâu nhỏ….”

Một câu vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phong Kiêu.

An Mộc đang cáu kỉnh, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không thèm để ý đến ai, nghe thấy thế cũng tròn mắt nhìn Phong Kiêu, chỉ thấy khóe môi anh nhếch lên phun hai mấy chữ:”Thay người khác!”