Chương 166: Phong Thiếu Đến!

Editor: Cà Chua

Phong Kiêu đứng ở chỗ cửa.

Ánh sáng trong phòng thẩm vấn có phần u ám nhưng anh ta theo thói quen tầm mắt dừng lại ở trong góc, nơi có thân hình đang cuộn tròn ở đó.

Thân hình cô cuộn tròn lại, cánh tay để đỡ đầu, dáng vẻ rất chật vật, vết xước trên cánh tay khi bị bình rượu vỡ cứa phải còn chưa khỏi hẳn giờ lại thêm vết thương mới.

Dường như cô rất đau, thân hình run lên lấy bẩy.

Cảm nhận được tiếng động từ phía cửa liền ngẩng đầu lên.

Lúc nhìn vào đôi mắt ấy, Phong Kiêu chỉ cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim anh!

Gương mặt kia bình thường luôn hoạt bát, tinh quái, vừa nhìn đã cảm nhận được đôi mắt sáng rực rỡ, giờ phút này lại hờ hững nhìn chằm chằm lại mình.

Cô ấy nhỏ bé như vậy, bất lực như vậy nhưng vẫn luôn nỗ lực để giữ nguyên phẩm giá của mình.

Cô ấy không bao giờ cầu xin ai, cũng không lấy một tiếng than thở, ánh mắt chỉ đảo qua căn phòng nhưng dường như muốn đem hình ảnh của tất cả mọi người trong đó ghi tạc trong tâm trí, hận đến tận tâm can.

Đúng vậy, tất cả!

Bởi vì ánh mắt cô ấy nhìn mình cũng y hệt như thế.

Phong Kiêu cảm thấy trong lòng mình nhen nhóm lên một ngọn lửa, quanh thân tỏa ra đầy sát khí.

Một người cảnh sát nhìn thấy Phong Kiêu, cau mày quát:”Anh là ai, có biết đây là đâu không? Ai cho anh tùy tiện xông vào cục cảnh sát làm loạn?!”

Lời nói vừa dứt, Phong Kiêu quay đầu.

Người cảnh sát bị dọa đến mức bước chân bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ, cảm thấy xung quanh là một luồng khí lạnh, ánh mắt người này vằn tia máu đỏ dặm như muốn ăn thịt người vậy!

“Cảnh sát, đây là người nhà của tôi”. Phong Anh Hùng chạy nhanh tới giải thích.

Người cảnh sát đưa tay lau mồ hôi lạnh đã rơm rớm trên trán, gật đầu.

Phong Anh Hùng nghi hoặc nhìn về phía Phong Kiêu:”Phong thiếu, sao anh lại tới đây?”

Nói xong câu đó, lại như ý thức được điều gì đó, “Ở đây chỉ là một chút việc nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến Phong gia, anh yên tâm”.

“Việc nhỏ sao!” Phong Tư Nguyệt hét lên một tiếng, quay đầu lại, trên mặt còn vết máu nhỏ giọt, cả người nhìn qua có nét đáng sợ lại dữ tợn:”Bố, chú út, cô ta hủy hoại gương mặt con! Con muốn giết cô ta, muốn làm cô ta chết!”

Mấy câu này vừa nói ra liền nhìn thấy Phong Kiêu bước về phía trước một bước.

Anh bước từng bước một, hướng về phía An Mộc.

Phong Tư Nguyệt gần như điên khùng mở miệng:”Đó, chính là cô ta, chú út, giết cô ta để báo thù cho tôi đi!”

Phong Anh Hùng lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào, ông lại không thể nói rõ được.

Phong Kiêu đi qua đi lại, sau đó, anh nhẹ nhàng bỏ hai tay vào trong túi quần, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Từng cử chỉ của anh chứa đựng nét ưu nhã, lộ ra phong thái cao quí, nhất cử nhất động nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, anh cũng không hề ngại mặt đất dơ bẩn, cứ thế ngồi xổm trước mặt An Mộc.

Đôi mắt trong trẻo của An Mộc nhìn thẳng vào anh.

Rất lâu sau cô mới đột nhiên quay đầu nhìn sang nơi khác như đang giận dỗi điều gì.

Có trời mới biết, An Mộc phải cố hết sức bình sinh để kìm nén tiếng kêu đau đớn trước mặt bọn họ.

Cô cắn chặt môi, oán giận nhìn người trước mặt.

Người nhà họ Phong chẳng có ai tốt đẹp cả!

Nếu không phải dựa hơi Phong Kiêu, Phong Anh Hùng cùng đám người kia nào dám kiêu ngạo như vậy?!

Được cái…. Phong Kiêu chưa bao giờ tự khiến bản thân phải chịu thiệt thòi bao giờ, Phong Anh Hùng cáo mượn oai hùm nhiều năm như vậy, chắc anh ta cũng phải có chút lời lộc gì đó chứ?

Hơn nữa….. đôi mắt An Mộc rũ xuống buồn rầu.

Phong Kiêu thân là em họ của Phong Anh Hùng, liệu anh ta có thể phớt lờ tình thân mà giúp mình báo thù không?

A!

Đúng là tin lầm quỷ tài rồi!

Cơn đau trên người cứ kéo đến từng đợt từng đợt làm toàn thân An Mộc tê tái, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng vẫn cố tình quật cường xem như mình vẫn tỉnh táo.