Chương 162: Chứng Sợ Hãi Phòng Kín

Editor: Quỷ Quỷ

Nói xong, cảnh sát lưu vung tay lên, phía sau An Mộc hai cảnh sát viên đi tới cùng cảnh sát Lưu đi ra ngoài.

Ba người rời hỏi phòng thẩm vấn, trong phòng có mấy trăm nghìn bóng đèn đều bật hết lên!

Ánh sáng chói mắt găm thẳng váo mắt cô, cô theo bản năng đưa tay lên che nhưng phát hiên hai tay đã bị còng lại trên bàn.

Kỳ thật đây cũng là một loại hành hình, ánh sáng chói lòa chiếu rọi, khiến cho cô không thể ngủ được, hơn nữa còn khiến cho năng lực chịu đựng của cô suy yếu.

Bọn họ thực sự tính sẽ ép mình ký tên?

Chết tiệt!

Hai tay An Mộc dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi còng tay, nhưng cổ tay lại bị ma sát đến mức chảy máu, cũng không giãy ra được, cái ghế cô ngồi cũng bị đóng cứng trên sàn, đứng dậy cũng không nổi.

An Mộc chỉ cảm thấy chói đến mức mắt của cô như sắp đui mù!

An Mộc siết hai tay thật chặt, nhắm mắt lại, cô gắng bình tĩnh, nhưng loại cam giác bị giam trong phòng kín khiến lồng ngực cô như bị túm chặt, giống như toàn bộ không khí trong phòng đều bị hút hết rồi, không thở nổi.

Hơi thở càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng dồn dập, An Mộc cố gắng giãy dụa hai tay ấn lồng ngực mình thật chặt, há miệng thở hồng hộc!

“Đội trưởng, mau nhìn xem cô ấy sắp ngất rồi!” Bên ngoài, giám thị phát hiện tình huống trong phòng thẩm vấn, chỉ vào trong đó lớn tiếng nói.

Cảnh sát Lưu cười lạnh, “Mặc kệ đi, mới có bao lâu, làm sao có thể bị ngất xỉu chứ? Cô ta cũng không phải đồ ngốc!”

“Đội trưởng, không đúng, anh xem cơ thể cô ấy đang run lẩy bẩy, sắc mặt của cô ấy…..đội trưởng, không xong rồi, cô ấy bị sốc!”

Cảnh sát Lưu đứng phắt dậy, “Sao có thể như thế?”

Một đám người chạy vọt vào phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy An Mộc tóc tai ướt nhẹp mồ hôi, thân hình gầy yếu trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Cảnh sát Lưu nơm nớp lo sợ đưa tay đến trước mũi cô….

“Mẹ nó! Đúng là bị sốc! Mau đưa đi bệnh viện!”

Cảnh sát Lưu quát to một tiếng, mọi người nâng An Mộc lên, hớt ha hớt hải lao ra.

An Mộc bị mùi thuốc khử trùng gắt mũi làm thức tỉnh.

Mở to mắt, liền nhận ra chính mình đang nằm trong phòng bệnh, lọt vào tầm mắt cô là mảnh trắng tinh.

“Cô ấy tỉnh rồi.” Nữ hộ sĩ mở miệng, cảnh sát Lưu liền bước tới, nhẹ nhàng thở ra,”Cô bị chứng sợ hãi phòng kín sao không nói sớm? Cô có biết nếu tôi chỉ đưa cô đến đây trễ hơn một chút là cô đã đi đời rồi không?”

An Mộc nghe những lời này, khóe môi nhếch lên.

Chứng sợ hãi phòng kín sao?

Ồ, haha….

Cái năm cô 10 tuổi ấy, bị giam trong phòng dành cho khách bảy tám ngày, cô đói lả đi cũng không có ai mở cửa, sau đó lên cơn sốc, lúc đó cô còn chưa ý thức được chứng sợ hãi không gian kín là thế nào.

Còn vì sao không nói?

Nói ra còn có thể đến bệnh viện sao?

Chuyện cô bị bắt cóc, một cơn gió cũng không bị thổi ra ngoài, chính mình ở sở cảnh sát, chỉ biết bị ép phải ký tên, chịu hành hình, đám người cảnh sát Lưu kia rõ ràng đã bị mua chuộc, bọn họ cũng không cho mình liên lạc người ngoài đến cứu.

Cho nên, cô chỉ có thể liều mạng!

Cô đứng lên, thân hình lảo đảo, cảnh sát Lưu đỡ cô, “Cô muốn làm gì?”

An Mộc rét lạnh nhìn anh ta, “Tôi muốn đi toilet, sao nào, cảnh sát Lưu muốn giúp tôi sao?”

Cảnh sát Lưu đỏ mặt lên, nhìn nữ hộ sĩ bên cạnh, “Cô đỡ cô ta đi.”

Hộ sĩ giúp đỡ An Mộc đi vào phòng vệ sinh.

Vừa bước vào trong, cô liền thu lại vẻ ngoài lạnh băng, cô nắm chặt tay nữ hộ sĩ, “Cô có biết tôi không?”