Chương 160: Âm Mưu, An Mộc Bị Bắt!

Edit: Phong Nguyệt

An Mộc mở ra xem, cười lắc lắc đầu.

Nhưng chợt, cô liền dừng lại.

Nhìn xem thời gian phát trên Weibo, đúng lúc mình rời khỏi An Thị!

An Mộc sửng sốt, nhanh chóng mở cái thiệp mà Đường phu nhân đưa cho cô ra, cảnh chụp là vị trí(chỗ) của Phong Tử Khiêm…… Đúng lúc là An Thị đối diện quán cà phê!

Thậm chí cái tên quán cà phê, cũng được chụp vào!

An Mộc vụt đứng lên, lấy tay đập trên đầu của mình.

Rời khỏi Phong gia, cuộc sống của cô quá an nhàn, mới có thể cái loại chuyện cơ bản này thường không để mắt đến, này rõ ràng, là có người nhằm vào mình a!

Nhìn lại khoảng thời gian Hứa Lộ xuất hiện ở quán cà phê, An Mộc tuyệt đối sẽ không tin tưởng, đây là trùng hợp sao!

Cô cầm di động, mở cửa phòng ra, liền phát hiện Đường Cảnh đứng ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ đang định gõ cửa tiến vào.

Ánh mắt của An Mộc sáng lên, “Anh, vừa lúc tôi muốn tìm anh, nhưng anh đã đến rồi.”

Đường Cảnh vốn dĩ tính toán an ủi cô, nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng vừa rồi rất cao hứng, toàn bộ đã quên, lập tức đi theo cô tiến vào phòng, “Làm sao vậy?”

An Mộc đưa điện thoại đưa cho anh, “Anh xem Weibo này đi, rồi xem cái thiệp này, nhìn xem thời gian, nhìn có cái gì không đúng không?”

Đầu óc của Đường Cảnh cũng không đần, rất nhanh liền bắt được điểm mấu chốt trong đó, “Ý của cô là nói, côi hoài nghi Hứa Lộ tìm người hại cô?”

“Còn cần hoài nghi sao? Chứng cớ này đã sáng tỏ ra rồi! Anh, ta nói Hứa Lộ không có ý tốt……”

Đang nói chuyện, di động của Đường Cảnh, liền vang lên tới, An Mộc xem xét liếc mắt một cái, liền nhìn đến là Hứa Lộ.

Đường Cảnh nhìn An Mộc, ấn loa.

“Uy, Đường Cảnh?”

“Ân, là ta.”

“Ta gọi điện thoại là muốn nói cho anh biết, hôm nay ta gặp Hứa Đạo, nói không tồi, bất quá điện ảnh không thích hợp với chúng ta, cho nên ta từ chối. Bất quá thật là đúng dịp, Hứa Đạo muốn gặp mặt ta ở đây, thế nhưng là An Thị đối diện quán cà phê, ta ra cửa trước vừa vặn nhìn thấy An Mộc đi ra, hôm nay cô ta thật xinh đẹp, đánh trận đúng là phải ỷ lại sắc đẹp?”……

Cùng Hứa Lộ hàn huyên vài câu, Đường Cảnh cúp điện thoại.

An Mộc nhìn hắn, trong lòng như cũ mang theo hy vọng.

Đường Cảnh lắc đầu, “Cô cũng nghe rồi đó, chỉ là trùng hợp, hơn nữa cô ấy cần gì phải hại cô?”

An Mộc nhíu mày, “Bởi vì cô ta thích anh.”

Đường Cảnh dở khóc dở cười, “An Mộc, ta sớm nói qua, cô ấy không phải thích ta, cô hiểu lầm rồi, cô……”

An Mộc nhìn Đường Cảnh vô điều kiện tin tưởng Hứa Lộ như vậy, một cổ lửa giận liền xông lên đầu, cô vụt đứng lên, vừa định muốn phát giận, nhưng chợt ý thức được, chính mình dựa vào cái gì mà nổi giận với anh ta?

An Mộc hít sâu hai cái: “Anh, ta định trong chốc lát mua vé xe lửa, muốn đi kinh đô một chuyến.”

Đường Cảnh trầm mặc một chút, “Ta đưa cô đi.”

“Không cần.” An Mộc vẫn là không có nhịn xuống, giận chó đánh mèo.

Cô lôi kéo rương hành lý, xoay người liền đi.

——*——

An Mộc ở phòng đợi của nhà ga đợi đoàn tàu, nhận được điện thoại của chú Thẩm, “An Mộc cháu ở đâu?”

“Nhà ga, con muốn đi kinh đô.”

Người đối diện chờ một lát, liền mở miệng nói: “Tốt, tạm thời đừng trở lại.”

Cúp điện thoại, An Mộc suy nghĩ việc chú Thẩm gọi điện thoại nói như thế làm cô không thể hiểu được, liền nhìn đến mấy người mặc đồng phục, đi đến trước mặt cô, “Xin hỏi, cô là An Mộc tiểu thư sao?”

An Mộc sửng sốt, gật đầu.

Cảnh sát tức khắc lấy còng tay ra, đem tay cô còng lại, mang theo liền đi ra ngoài.

An Mộc nóng nảy, “Các ngươi làm gì? Dựa vào cái gì bắt ta?”

“Chỉ bằng cô là cổ đông lớn nhất của An Thị, chúng tôi nghi ngờ xí nghiệp An Thị có liên quan đến quỹ tiền đen, mà cô, thế nhưng còn muốn chạy án?!”