Chương 142: Em Lấy Cái Gì Để Cảm Ơn Tôi?

Editor: Quỷ Quỷ

An Mộc sửng sốt, mới nhớ ra, năm Phong Tư Nguyệt 15 tuổi có một ngày tâm trạng không tốt, hắt lên nước sôi vừa đun lên đùi cô từ phía sau.

Hồi ấy cô đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn chạy đi để xử lý vết thương, nhưng Phong Tư Nguyệt túm chặt lấy cô, bắt cô thu dọn sạch sẽ mới được trở về phòng.

Chờ đến khi về được phong, trên đùi đã sưng lên một bọng nước to, do quần áo ma sát mà bị vỡ.

Da thịt cô rất mau lành, bị thương từ nhỏ đến lớn rất ít khi lưu lại sẹo.

Nhưng lần đó bị bỏng quá nghiêm trọng, nên đã để lại một vết sẹo nhàn nhạt.

Nhưng….người đàn ông này quay người cô lại, vì muốn nhìn vết sẹo đó?

Phong Kiêu hỏi, “Em nói cái gì?”

An Mộc vội vàng lấp liếm, “À, haha, không có gì, chú, tôi chưa nói gì….”

“Đói quá ăn bừa?” Người đàn ông lặp lại một chút, bởi vì đưa lưng về phía anh, nên An Mộc không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng nghe giọng điệu này, có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đang khá tốt?

“Lấy câu này để hình dung cũng không tồi.”

An Mộc đầu đầy vạch đen còn chưa rơi xuống, cả người cứng đờ!

Bởi vì….

Phong Kiêu cúi đầu, khẽ hôn lên vết sẹo của cô!

Vùng da giữa hai chân lập tức trở nên mẫn cảm, toàn bộ sự chú ý của An Mộc đều dồn xuống vị trí đó.

Hơi thở của anh rơi xuống da thịt cô, miệng vết thương ướt sũng, mềm mại, còn mang theo hơi ấm, làm toàn thân cô run rẩy!

Miệng lưỡi An Mộc lập tức có chút khô đắng, “Chú?”

Bàn tay to của anh nâng chân cô, động tác dịu dàng khiến An Mộc cảm thấy mình giống một món đồ sứ được nâng niu che chở.

An Mộc mở to hai mắt, tim đập nhanh hơn.

Cũng không biết tư thế này được duy trì bao lâu, An Mộc cảm giác tim cô sắp muốn vọt lên cổ họng, lúc này người đàn ông mới vỗ mông cô, để cô mặc lại quần ngủ.

Sau đó lại xách cô lên, An Mộc giông như một đứa trẻ ngồi lên đùi Phong Kiêu.

Nhưng lần này cô không dám lộn xộn nữa.

Gương mặt nhỏ nhắn đã được tẩy trang, giờ không còn bị tầng phấn màu vàng kia che khuất, da dẻ trắng nõn, hồng nhuận, đôi mắt phượng lúng liếng lại rũ xuống, vẻ thẹn thùng lộ hết cả ra.

Phong Kiêu nhìn chăm chú, yết hầu giật giật, đôi mắt trầm xuống, khóe môi tươi cười tà mị, “Không phải muốn vay tiền sao, bao nhiêu?”

An Mộc cúi đầu, vò đi vò lại góc áo.

Cô biết, nếu mình mở miệng thì chẳng khác gì bán thân.

Nhưng, dù sao cũng đã quan hệ hai lần, khả năng lớn sẽ phát sinh thêm vài lần nữa thì sao?

Việc đã đến nước này, nếu cô không đứng ra giành lại quyền kiểm soát An thị, ai biết được đám người họ Phong kia sẽ gây ra những tổn hại gì đến An thị?

An Mộc ngẩng đầu, nghiến răng nói, “Một tỷ.”

Sắc mặt người đàn ông chẳng mảy may biến hóa, dường như một tỷ đối với anh chẳng khác một xu.

Anh thong dong dựa vào ghế sô pha, bàn tay đặt lên hông cô bắt đầu chuyển động, “Ừm, vậy em lấy gì ra đổi?”

An Mộc lấy lòng nhìn anh, “Chú, sau này tôi sẽ trả lại cho anh được không? Anh có thể tính lãi.”

Người đàn ông nhướng mày, “Ồ, ‘Đông Hoa công chúa’ đã hoàn thành, theo tôi được biết, thù lao và hoa hồng của em chỉ có hơn một nghìn vạn? Tôi nhớ rõ em đã đồng ý với tôi sẽ ngoan ngoãn đến trường, vậy em lấy tiền ở đâu ra trả?”

Nói tới đây, bàn tay anh bên hông An Mộc siết chặt, “Hay là….em muốn qua mặt tôi, tiếp tục vụng trộm đóng phim?”