Chương 140: Chú Nhỏ, Tìm Chú Mượn Ít Tiền Thôi!

Edit: Phong Nguyệt

Đường An Mộc cầm 20% cổ phần chuyển nhượng của An thị, còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Phong Tử Khiêm xem vẻ mặt ngơ ngác của cô, còn tưởng rằng bị chính mình tuyệt tình nên mới bị thương tổn, lập tức mở miệng, “Khụ khụ, người quái dị, kỳ thật, ta tuy rằng thích mỹ nữ, chính là đối với cô cũng không nói lên được sự chán ghét, nếu không phải bởi vì nữ thần của ta, ta khẳng định sẽ cưới cô.”

An Mộc nhướng mày, không thể tưởng tượng nhìn Phong Tử Khiêm.

Cái người đàn ông phong lưu này, thật sự đổi tính sao?

Vẻ mặt khát khao của Phong Tử Khiêm nói, “Cô ấy là tình nhân trong mộng của ta, từ hai năm trước gặp được cô ấy, ta liền quên không được cô ấy, An Mộc, ta thích cô ấy giống như là cô thích ta đúng không, vì cô ấy ta làm cái gì cũng đều vui. Cho nên, cô cũng đừng khổ sở, chúng ta là có duyên không phận.”

Nói xong, anh ta còn vỗ vỗ bả vai của An Mộc, làm một bộ dáng tình yêu, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Hắn vừa rời khỏi không bao lâu, An Mộc liền nhận được tin nhắn của Phong Tử Khiêm, anh ta nhắn cho Đường Hạ: Đường Hạ, chuyện của ta đã giải quyết, ta lấy lại độc thân rồi!

Giữa những hàng chữ, đều có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Phong Tử Khiêm.

——*——

An Mộc nằm ở trên sô pha, người đối diện nghe điện thoại, lúc trước cha cô có thủ hạ(người dưới tay mình) hết sức trung thành, cũng là mấy năm nay Thẩm thúc thúc bí mật dạy dỗ cô, An Thị cũng may mắn có người cấp bậc nguyên lão này, mới không đi đường vòng.

“Cho nên, ý tứ của ngài là, muốn đạt được càng nhiều cổ phần, chỉ có thể đầu tư? Nhưng nếu muốn cầm quyền lên tiếng trong An thị, ta phải đầu tư một số tiền…… Một trăm triệu?”

An Mộc lập tức dở khóc dở cười, khoảng thời gian trước mẹ cô có để lại cho cô một quỹ tiền, đầu tư 《 Đông Hoa công chúa 》, đầu tư một phen, hiện tại cũng có một ngàn vạn.

Nhưng vốn một ngàn vạn không có điểm dùng, không nghĩ tới thế nhưng…… Chênh lệch lớn như vậy!

Cúp điện thoại, cô bắt đầu đau đầu.

Một trăm triệu a!

Cô ước chừng thiếu chín ngàn vạn!

Số tiền này, đi nơi nào kiếm đây.

An Mộc xoa xoa tóc, mượn Đường gia.

Sợ là cô không có năng lực tới mức đó, mà mượn tiền của Đường gia, chẳng phải đem Đường gia kéo vào trong hay sao.

Ngày đó lão gia tử cùng cô nói chuyện, cô nhớ rất rõ ràng.

Đương nhiên, nếu cô gọi điện thoại đòi tiền Hạ Tâm Băng, đối phương khẳng định sẽ cho, nhưng…… Dù An Mộc cô nghèo đến kiệt xác(nghèo đến chết), cũng sẽ không tìm cô ta!

An Mộc đang nhức đầu, di động liền chấn động một chút.

Nam Quốc tiên sinh: Nghĩ kĩ làm sao cảm tạ ta chưa?

An Mộc thở dài, đến, bên này lại tới giục nợ.

Cô cầm di động, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Nghĩ nghĩ, dứt khoát cắn răng một cái.

Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Chú nhỏ, tìm chú mượn ít tiền!

Nam Quốc tiên sinh: Nhiều ít?

Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Đối với chú mà nói, khẳng định là chín trâu mất một sợi lông(không đáng kể hoặc là hạt cát trong sa mạc), chú có cho mượn hay không?

Nam Quốc tiên sinh: Ta sợ cô không trả nổi.

An Mộc:……

Nam Quốc tiên sinh: Đương nhiên, nếu cháu dâu là thịt thường, ta không ngại.

An Mộc cầm di động, yếu ớt đánh lên mấy dòng chữ.

Một viên thanh xuân đậu tư Nam Quốc: Một lần bao nhiêu tiền?

Nam Quốc tiên sinh: Cháu dâu nói đi?

An Mộc nơm nớp lo sợ vươn ngón tay ra tính tính, chín ngàn vạn, nếu một lần một vạn, đó chính là chín ngàn lần!

Một năm 365 ngày, chín ngàn chẳng phải là ba mươi năm sao?

Không nên không nên, thêm tiền.

Nhưng một đêm hai mươi vạn có mắc quá hay không?

Đang ở thời điểm rối rắm, di động đột nhiên vang lên, cô nghe máy, liền nghe được giọng tà mị của đối phương: “Mở cửa.”