Editor: Tuna
Chờ đến khi ra tới, Tô Mỹ Huệ vẫn còn ở trên lầu, dụ dỗ Phong Tử Khiêm rời giường.
Ước chừng nữa giờ sau, Phong Tử Khiêm mới vác cả người luộm thuộm, mê mang đi xuống.
Ăn sang xong đã là 8 giờ rưỡi, cả nhà lên hai chiếc xe đi tới khách sạn của Phong Kiêu.
Nhưng khi đến khách sạn liền được thông báo là Phong Kiêu đã rời đi từ nữa giờ trước rồi!
Cả đám người đều ngây ra.
Đặc biệt có vài người tới tiễn Phong Kiêu còn trêu ghẹo nói:
“ Ha ha, Phong tổng, Phong thiếu không phải là họ hàng của các người sao? Sao vậy, sao lại đi mà không nói tiếng nào với các người a?”
Phong Anh Hùng lập tức thấy có chút khó chịu:
“ A, ha hả,là tôi nhớ nhầm thời gian.”
An Mộc nhìn thấy vậy liền thấy trong lòng thực vui vẻ sảng khoái.
Cả nhà xoay người đi, hướng đến xe, đang đi thì An Mộc đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại.
Theo bản năng nghiêng người, sau đó một cái tát liền hướng tới mặt cô, giọng nói tức tối của Phong Tư Nguyệt cũng truyền đến:
“ An Mộc, nếu không phải cô lười biếng không chịu rời giường thì chúng ta làm sao lại đến trể chứ!”
“ Cô còn dám trốn, mau lại đây cho tôi!”
“ Nói, có phải cô cố ý dậy trể để Phong gia bọn tôi mất mặt đúng không?”
Phong Tư Nguyệt túm chặt lấy An Mộc, An Mộc lập tức hét lên một tiếng.
Mọi người chung quanh đều nhìn về hướng này, Phong Tư Nguyệt nhất thời không xuống tay được.
An Mộc cúi đầu, làm ra bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Nha!
Rõ ràng là do Phong Tử Khiêm dậy không nổi nên mới làm chậm thời gian, tại sao bây giờ lại đổ lên người cô! Nhưng mà, dù sao An Mộc cũng đã tập thành thói quen rồi, cô làm ra một huôn mặt khóc như nhà có tang: “ Chị Tư Nguyệt, em không có mà, em cũng là người của Phong gia, tại sao lại có thể muốn Phong gia bị mất mặt chứ!”
“ Đừng tưởng rằng cô cùng Tử Khiêm đính hôn thì liền trở thành người của Phong gia, tôi nói cho cô hay, cái hôn ước này lúc nào cũng có thể giải trừ!”
Phong Tư Nguyệt tàn nhẫn nói.
“ Được rồi, trước mặt nhiều ngươi như vậy, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?”
Tô Mỹ Huệ thấp giọng quát, sau đó liền đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía An Mộc:
“ Còn cô, tật lười biếng sau này phải sửa ngay cho tôi.”
Chỉ một câu nói mà đã định tội An Mộc trước mặt mọi người.
An Mộc cảm thấy cũng chả sao, mấy năm nay cô ở Phong gia, danh tiếng An đại tiểu thư đã trở nen xấu đến cùng cực rồi.
“ An Mộc, về nhà tôi sẽ giải quyết cô sau!”
Phong Tư Nguyệt nghiến răng nghiến lời nhìn An Mộc.
An Mộc giả vờ như không nghe thấy:
“ Bác trai, bác gái, con còn có chút chuyện ở trường, con....”
Tô Mỹ Huệ thấy cô không lên xe, chỉ có thể nói:
“ An Mộc, lần trước chuyện quỹ giáo dục mà cô nói,cái gì mà về nhà ký hợp đồng?”
An Mộc ngập ngừng:
“ Bác gái, tiền kia là.....”
Cô cúi đầu:
“ Đường gia mấy hôm trước có tìm con, nói là bọ họ muốn lấy lại của hồi môn của mẹ con.”
Giọng Tô Mỹ Huệ đôt nhiên nâng cao:
“ Cái gì mà thu hồi? Đó là tiền của chúng ta! Bọn họ muốn lấy là cô liền đưa sao? cái đồ phá của này!”
Phong Tư Nguyệt cũng mở miệng răng dạy:
“ Số tiền đó ước chừng cũng mấy trăm vạn! An Mộc,ai cho cô đem tiền của Phong gia bọn tôi cho người khác hả?”
Tiền cuarPhong gia?
Đôi mắt An Mộc híp lại, cái này mà cô ta cũng dám nói sao?
---*---
Thật vất vả An Mộc mới thoát khỏi sự tra khảo của mấy người Phong gia. Cô rốt cuộc cũng ngồi lên xe buýt chạy tới đoàn làm phim.
Vì đoàn phim quay bối cảnh cổ trang nên địa điểm quay cách thành phố C hơn 10 km, ở một chổ gọi là Hoành Điếm.
Bối cảnh đều là kiến trúc cổ, hầu như mọi bộ phim cổ trang đều được quay ở đây.
An Mộc nhanh chóng đến đoàn phim, vừa tới nơi liền phát hiện bầu không khí ở đây có chút kỳ lạ.