Chương 23: Thỉnh Cầu.

Ám Long lúc này đã thành công tiêu diệt được Nhân Diện Ngô Công, dù sao con rết quỷ cũng chỉ có vẻ bề ngoài, lại không được Tiêu Thiên Long điều khiển nên chẳng phải là đối thủ của gã “bật hack” nọ.

“Tên cấm vệ chết rồi?” - Ám Long tự hỏi khi nhìn thân thể của Nhật Quang gục trên đất, hơi thở cực kỳ mỏng manh, đã tiếp cận đến biên giới của cái chết. Nhìn vết thương khủng khiếp thế này, Ám Long nghĩ rằng tên này sẽ không thể sống nổi.

Tuy là vậy, trong đầu Ám Long hiện tại cũng có rất nhiều thắc mắc, như là khẩu lục bạc đang nhả đạn ầm ỹ, lại như là Tiêu Thiên Long cưỡi phi kiếm bay tít đằng xa, bóng dáng tên nhóc hiện chỉ còn là một chấm nhỏ le lói trong màn đêm. Đằng sau lưng nó là những viên đạn màu tím xé gió đuổi theo.

Mấy giây sau đó, thân ảnh Tiêu Thiên Long chợt giảm dần tốc độ, đường bay cũng không còn thẳng mà hơi chúi xuống dưới.

Ám Long thấy thế thì vội vàng bay theo bởi muốn làm rõ mọi chuyện.

Tiêu Thiên Long giờ phút này cũng rất đau khổ, những viên đạn như dòi bọ trong xương, dù hắn có thay đổi hướng bay bao nhiêu lần thì chúng cũng vẫn đuổi theo hắn, số lượng lại còn ngày càng tăng thêm, chỉ trôi qua thêm vài chục giây mà số đạn đã cán mốc chục ngàn viên.

Với kinh nghiệm vạn năm thì Tiêu Thiên Long biết bản thân không thể để đạn bắn trúng, bởi vì linh hồn hắn tuyệt đối sẽ không chịu được sức công phá cỡ đó.

Thân thể Tiêu Thiên Long rất nhanh theo phi kiếm bay xuống đất, trên khuôn mặt non nớt là vẻ căng thẳng đến vặn vẹo, vầng trán nhỏ đổ cơ man là mồ hôi lạnh.

Chừng mấy giây sau đó, Tiêu Thiên Long đã thành công chạm vào mặt đất, nhân tiện thi triển luôn thần thông “Độn Thổ”. Thân thể hắn thành công chui vào trong đất đá cứng rắn, linh lực tràn ra bên ngoài rồi bao phủ cơ thể tạo thành một lớp màn mỏng cách da và trang phục chỉ một tấc.

Thuận theo thế, Tiêu Thiên Long điều khiển phi kiếm chui sâu xuống phía dưới, điều này cũng làm nguồn linh lực của hắn biến mất ngày càng nhanh.

“Hẳn là được rồi, ta sẽ dùng mặt đất để thoát khỏi truy đuổi.” - Tiêu Thiên Long lẩm bẩm nhưng cũng không hề dừng lại mà men theo một hướng để rời đi, dù sao thì bên trên vẫn còn kẻ thù.

Ngay lúc ấy, những viên đạn xé gió cũng đã tới, ánh sáng màu tím chói lóa đập vào tầm mắt Tiêu Thiên Long. Chúng không hề bị ngăn lại như hắn nghĩ, mà là cứ thế xuyên qua đất đá tựa như vô hình vô chất.

“Vô lượng mẹ nó thiên tôn!” Tiêu Thiên Long hoảng sợ, suýt chút nữa thì quên cả bản thân đang thi triển pháp thuật. Song rất may mắn hắn đã kịp điều chỉnh cơ thể loạng choạng, nhanh chóng điều khiển phi kiếm vọt lên mặt đất.

Sở dĩ phải làm như vậy bởi vì tốc độ trong đất của Tiêu Thiên Long không hề nhanh vì có quá nhiều lực cản, hơn nữa linh lực của hắn cũng chẳng đủ.

Khói bụi bay lên mù mịt, Tiêu Thiên Long phá vỡ mặt đất chui ra ngoài, dáo dác nhìn xung quanh một lát rồi phá không bay đi.

Mấy viên đạn cũng đuổi theo đi lên. Lúc này thì đạn đã phân ra làm hai luồng, thứ nhất là những viên đã theo sau kẻ thù từ đầu, còn lại thì chính là những viên đạn mới bay ra khỏi nòng.

Lão già rất nhanh đã cảm nhận được hai luồng sát khí khóa chặt bản thân, hồn vía suýt chút lên chín tầng mây.

Đến lúc này, Tiêu Thiên Long lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn nhìn về phía vô số các âm tà đang tụ tập bên ngoài thành.

“Mẹ nó! Đã thế thì đừng trách bần đạo ác.”

Nói đoạn, Tiêu Thiên Long dẫm mạnh lên phi kiếm, tụ lực rồi bay ra ngoài thành.

Mượn bóng tối âm u, lão già thi triển thêm một thần thông khác có tên “Ẩn Hình” - cơ thể và cả phi kiếm đều hóa thành trong suốt, mắt thường hay thần niệm cũng không thể quan sát được.

Tốc độ của Tiêu Thiên Long lần này được lão tăng thêm, chỉ nghe được tiếng gió rít dữ dội trong không khí. Mấy giây sau đó, lão già đã thành công chui vào trong đội hình tán loạn của các âm tà khi chúng còn lơ ngơ chẳng biết gì. Đến lúc này thì lão già mới đạp thắng để giảm bớt tốc độ, cố ý dẫn dụ các viên đạn.

Những viên đạn bay tới, chợt đâm vào thân thể của một âm tà có hình dáng như ngựa rồi nổ tung.

Tiếng gào ầm ỹ vang vọng, Nhị Mao Mã bị bắn thành một cái sàn với vô số vết thủng, linh hồn của nó rất nhanh đã bị tiêu diệt sau khi ánh sáng màu tím lóe lên.

“Đúng như ta nghĩ.” Tiêu Thiên Long thấy thế thì vui vẻ ra mặt, bản chất của những viên đạn là thần hồn, chúng có thể xuyên qua vật chất chứ không thể xuyên qua được linh hồn. Và vừa hay, các âm tà với cấu tạo kỳ lạ đã trở thành những lá chắn không thể tốt hơn.

Việc Nhị Mao Mã bị tiêu diệt cũng chỉ là bước đầu tiên. Tiêu Thiên Long bay trái bay phải, luồn lách trong vòng vây của các âm tà và đem tai ương đến cho bọn chúng.

Làn đạn rợp trời xuyên qua không trung, dễ dàng bị lão già dẫn dắt trong vài phút ngắn ngủi đã tiêu diệt vô số âm tà. Chẳng những vậy, việc các âm tà chết đi cũng là điều có lợi cho Tiêu Thiên Long, bởi vì lão có thể hấp thu “Hắc Linh” để bổ sung lại linh lực.

Bởi như vậy, cho nên tốc độ của Tiêu Thiên Long chẳng những không giảm mà càng lúc càng nhanh. Mặc kệ có bao nhiêu đạn sau lưng thì lão vẫn tiêu dao bay nhảy, không một âm tà nào có thể thoát khỏi đạn nếu như đã bị lão ngắm đến.

Ban đầu chỉ là những âm tà cấp độ Đoán Hồn nhất chuyển, chốc lát sau thì Tiêu Thiên Long đã dời ánh đến các âm tà cấp Đoán Hồn bát, cửu chuyển, thậm chí là cả âm tà bán bộ Quy Nhất mạnh mẽ.

Nghe thì có vẻ trớ trêu, nhưng điều Nhật Quang cố gắng thực hiện trước khi chết không ngờ đã thành toàn cho Tiêu Thiên Long. Chẳng những lão đã khôi phục hoàn toàn linh lực, mà thực lực Hợp Huyết cấp một của lão còn đang vững bước tăng lên. Tiêu Thiên Long dù gì cũng là cường giả trọng sinh, cho nên không hề có chút rào cản tu vi nào cả.

Tiếng nổ chát chúa vang vọng liên tiếp trong tòa thành Thừa Quy, từng đóa hoa tử kim nở rộ trong không trung báo hiệu một âm tà đã biến mất. Bọn quái vật đến lúc này cũng đã hiểu được điều gì xảy ra, tuy nhiên muốn tránh thì nói dễ hơn làm. Chúng không tài nào thoát khỏi sự đeo bám biến ảo khôn lường của Tiêu Thiên Long, lại cũng không thể đỡ được những công kích dường như tạo ra để khắc chế bọn chúng.

Cứ như thế, tầng tầng lớp lớp các âm tà đi Tây Thiên báo cáo, quanh quẩn bên tai chính là những tiếng kêu thảm thiết, nhuốm màu tuyệt vọng đến cùng cực.

Riêng hai tên đại ca là Chằn Tinh và Chuột Tinh Ngũ Sắc thì đã chuồn từ lâu, bọn bá chủ sở hữu trí khôn tuyệt đỉnh chẳng dại gì mà tiếp tục ở lại sau khi đã đánh chén no nê, mặc kệ lũ thuộc hạ lâu nhâu vẫn đang cầu khẩn van xin sự giúp đỡ của bọn chúng.

Về phần Ám Long, tên này hiện tại đã ẩn mình trong bóng tối như tính cách cẩn thận của hắn. Bám theo Tiêu Thiên Long thật chặt song không vội ra tay mà dùng ánh mắt tò mò để suy xét.

Hai mươi phút sau, khẩu Desert Eagle cuối cùng cũng không còn nhả đạn, chẳng phải vì thuộc tính có vấn đề mà Nhật Quang lúc này đã tắt thở. Cơ thể tàn tạ của hắn có thể chịu đựng được tới hiện tại cũng đã là quá giỏi.

Mọi sự tính toán của Nhật Quang đều đã sai, muốn giết một tên khí vận chi tử thì ở thời điểm hiện tại hắn không thể làm được. Theo như những gì Nhật Quang nghĩ thì nhẽ ra hắn sẽ tiêu diệt được Tiêu Thiên Long, và nếu may mắn rút được thẻ “Bất Diệt Thánh Thể” thì có lẽ tình thế sẽ thay đổi.

Đáng tiếc rằng, ở trước thực lực tuyệt đối thì mưu kế có hay cỡ nào cũng chỉ là vô dụng.

Tiêu Thiên Long lơ lửng trên không trung thành Thừa Quy, đến tận lúc này lão già mới thở ra một hơi dài. Mặt đất dưới chân lão bị cày đến nát bấy, khói bụi mù mịt. Chín phần mười kiến trúc đều đã thành gạch vỡ hay đá vụn. Ngoài ra còn có các thi thể rơi vãi đầy đất, thứ mà lũ âm tà bỏ lại sau khi chết đi vì chưa kịp tiêu hóa hết. Mùi máu tanh trộn lẫn cùng hương vị xác thịt cháy khô khiến không gian càng thêm phần thê lương.

Các âm tà còn sót lại vội vã rút lui, không một con quái vật nào dám đứng lại, ánh mắt đen ngòm thi thoảng vẫn ngó về phía Tiêu Thiên Long với vẻ sợ hãi. Thân thể trẻ con của lão đã để lại trong lòng chúng một ám ảnh vô hạn.

“Kết thúc rồi sao?” - Tiêu Thiên Long lẩm bẩm, tinh thần chú ý đến Ám Long vẫn còn nấp trong bóng tối. Lão không thể bắt được thân hình hắn đang ở đâu mà chỉ có thể xác định phương hướng đại khái. Lão già dĩ nhiên vẫn còn nhớ tới chuyện bản thân bị đuổi giết.

“Nhóc con! Mày là thằng cấm vệ? Hay là một tên trọng sinh khác?”

Giọng nói của Ám Long từ xa vọng đến, thoạt nghe có lẽ là từ cả bốn phương tám hướng.

Tiêu Thiên Long hơi suy tư, chốc sau mới đáp lại: “Bần đạo xưng Chuyển Luân Giả, lúc nãy mượn xác tên cấm vệ kia để thi triển thực lực. Đã khiến đạo hữu hiểu lầm.” - lão lựa chọn nói thật và cũng có đôi phần nhún nhường, trước khi chưa hiểu rõ thủ đoạn của Ám Long thì lão cũng không muốn khinh suất động thủ.

Bóng tối vô biên vô hạn bao trùm tất cả, tiếng gió rít mờ ảo xoẹt qua không trung. Ám Long không trả lời mà lựa chọn rời đi, chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn chợt xuất hiện dự cảm không tốt, giống như trước khi lãnh trọn viên đạn của Nhật Quang.

Tiêu Thiên Long cảm thấy hơi nghi hoặc vì khí tức của Ám Long tựa như càng ngày càng xa rồi biến mất, lão hồ nghi nhìn về một phương hướng.

Bất chợt, biến cố phát sinh ngay lúc này.

Ánh sáng chói lóa màu xích kim chẳng hiểu thấu dâng lên từ “thi thể” đã nát nhừ của Nhật Quang.

“Ting! Phát hiện ký chủ đã chết! Khởi động thuộc tính Kẻ Thủ Hộ Lục Giới!”

“Ting! Sử dụng thuộc tính Thỉnh Cầu Tổ Tiên.”