Trên chiến trường khói bụi mịt mù, đàn Sư Hống gào lên, bốn chân dẫm mạnh lên mặt đất rồi nhảy vút về phía trước. Mấy giây sau, khi chúng chỉ còn cách thành Thừa Quy một đoạn thì lại há miệng thật lớn để lộ hàm răng lởm chởm, từng cái răng phát sáng khiến Linh Khí hệ Hỏa bốn phía trong không gian bị hấp dẫn đến, rồi dần hóa thành những quả cầu lửa to lớn mang theo nhiệt lượng khổng lồ.
Sư Hống là những Yêu Thú bị Trung Châu thuần phục, số lượng tuy ít nhưng cực kỳ cường đại. Thân hình cường tráng, to lớn như bò mộng, bộ lông màu đen mọc tua tủa tựa như kim loại, dễ dàng chống đỡ làn mưa tên bắn tới mà chẳng hề suy suyển.
Chiêu thức “Sư Hỏa Cầu” đã hoàn thành, hàng trăm quả cầu lửa phá không bay đến, đập mạnh vào tường thành.
Tiếng nổ đì đùng vang vọng, binh lính An Nam đứng phía trên thành lảo đảo không vững, phải bám vào gờ tường mới giữ cho bản thân không té xuống. Công kích của đám Sư Hống có lực đạo rất lớn, tuy nhất thời chưa thể đâm xuyên Hắc Thạch nhưng cũng khiến tường thành xuất hiện những vết lõm.
“Sát!!!”
m thanh rung chuyển trời đất, Ám Long cưỡi sư tử xông lên. Đám Long Nhẫn còn sống sót lần nữa thiết lập lại đội hình, tiếp tục tiến quân. Theo sau lưng chúng là những binh sĩ bình thường mặc giáp xanh dương đậm, đội hình tạo thành hình cánh quạt rẻ qua hai bên. Lần này Ám Long đã rút kinh nghiệm nên không tụ tập chung một chỗ nữa mà chuyển thành phân tán.
Các xe bắn đá cỡ lớn cũng được điều động, chúng là những cỗ máy sắt thép cao chừng năm mươi mét, phía dưới có bốn bánh xe lớn bằng đá có khả năng di chuyển. Máy bắn đá lợi dụng nguyên lý đòn bẩy và tính đàn hồi của cần (được gắn với giá bằng trục ngang) để bắn đá đi. Thứ vũ khí này đã có từ thời cổ đại, trải qua hàng ngàn năm được cải tiến thì uy lực đã rất to lớn. Trên thân máy được khắc thêm những Trận Văn rối mắt, và thay vì đá cứng và nặng thì hiện tại Trung Châu sử dụng Nham Thạch lấy ra từ miệng núi lửa, trước khi bắn sẽ khiến chúng tỏa ra nhiệt lượng khổng lồ. Tuy thế, khuyết điểm vẫn còn đó, chúng quá nặng nề, tốc độ không nhanh, khai hỏa lâu và rất dễ bị phá hủy nếu như kẻ địch có cường giả đột kích.
Để hạn chế điều này, đội Phong Mang - các cung thủ tinh nhuệ có nhiệm vụ bảo vệ máy bắn đá. Đối với cung thủ, điều kiện tiên quyết để trở nên nổi bật là thị giác phải rất tốt, cho dù giữa chiến trường cũng phải phát hiện nguy hiểm sớm hơn người thường và dự đoán các khả năng có thể xảy ra để hoàn thành nhiệm vụ.
Kẻ địch càng ngày càng gần, các binh lính An Nam trên thành vẫn tiếp tục phóng tên. Lần này họ không chọn đám Long Nhẫn nữa mà phóng toàn bộ vào binh lính bình thường. Song, bởi vì kẻ địch quá mức phân tán nên chiến quả đem lại cũng không thật sự tốt.
Lan Anh nữ tướng lại ra lệnh: “Tiến Phong! Mau chóng ra lệnh cho các máy bắn đá khai hỏa.”
Tiến Phong là một lão già, tuổi đã cao, nghe thế thì đáp “Vâng!” rồi đưa tay bắn một tia lửa vào ngọn đuốc đã chuẩn bị sẵn gần đó. Một cột khói màu xanh lá phóng lên cao, những binh sĩ dù từ rất xa cũng đã nhận được lệnh.
Máy bắn đá gắn lên xe thì đương nhiên cũng có thể lắp đặt trên các kiến trúc, ở đây là trên phân nửa các tòa nhà cao tầng nằm chính giữa bức tường thứ nhất và thứ hai. Dựa theo tầm bắn đã được chỉnh sẵn thì chúng sẽ bắn được đến chiến trường phía ngoài, cách bức tường đầu tiên một khoảng an toàn.
Các binh sĩ lập tức chuyển các tảng đá nhỏ vào giỏ đá (được gắn trên đầu cần của máy bắn) - ngay sau đó, họ không chút do dự mà gạt cần, cũng không thèm ngắm mà cứ thế xả đạn.
Từng viên đá đủ màu sắc, kích thước chỉ chừng quả trứng gà, đủ góc cạnh bay đến như châu chấu rợp trời, ánh dương quang trong nhất thời cũng bị che khuất. Khi đạt đến độ cao tối đa, nhờ tác dụng của trọng lực mà chúng đồng thời rơi xuống.
Những viên đá như màn mưa giáng xuống đầu kẻ địch, ngay cả những con Sư Hống cũng trốn không thoát.
Ám Long có lẽ đã chuẩn bị trước cho chuyện này, gã dẫm lên lưng con sư tử đen, mượn lực nhảy lên. Thanh chiến phủ trong tay gã sáng bừng lên, lam quang phóng lên trời cao.
“Cổ Bàn Chi Phủ!”
Tiếng gầm to lớn vang vọng, Ám Long huy phủ, chém xéo từ dưới lên trên. Ánh sáng chói lóa từ linh lực tạo thành hình những nhát chém hình bán nguyệt. Sau mấy tiếng ầm đùng thì những viên đá nhỏ trong phạm vi năm mươi mét đều bị gã chém thành bột mịn.
Không phải chỉ có mình Ám Long, các tu sĩ xen lẫn trong binh lính bình thường cũng đồng thời hành động. Bọn họ không lộ mặt, cũng chẳng nhảy lên cao mà lặng lẽ ra tay, Phong Nhận, Thủy Thuẫn, Đột Thứ, Thổ Thuẫn,... miễn là thủ đoạn có thể bảo vệ binh lính thì đều được sử dụng.
Trong nhất thời, hàng ngàn tia sáng rực rỡ đủ màu tỏa ra khắp chiến trường, đám đá vụn trên đầu đều bị đánh thành bụi phấn rơi lả tả.
“Đổi qua Bạo Thạch!” Lan Anh lại ra lệnh. Tiến Phong đốt thêm một ngọn đuốc màu đỏ.
Các binh sĩ lặng lẽ đổi những viên đá bình thường sang Bạo Thạch, bắn ngay lập tức sau khi cần trục của máy bắn đã sẵn sàng.
Lần này, cũng là một màn mưa đá bắn tới, Ám Long và bè lũ cười lên ha hả, chỉ cần tiếp nốt đợt này thì đa số binh lính cũng đã tới chân tường thành, cá chắc kẻ địch sẽ không thể tiếp tục công kích.
Gã lần nữa huy phủ, thân hình cao lớn đứng giữa trời như thần thánh, linh lực trào ra khỏi cơ thể, dâng lên tận trời xanh. Lần này, Ám Long mạnh bạo hơn, thi triển luôn tuyệt chiêu “Đoạn Thiên Phủ”.
Ánh sáng đỏ bầm bao bọc thanh chiến phủ Tuyệt Sát, vũ khí trong tay Ám Long đột nhiên phóng lớn, kích thước tăng gấp chục lần và gã đã phải dùng cả hai cánh tay tráng kiện để nâng vũ khí, nhìn từ xa có vẻ như nó thật sự có khả năng chém nứt bầu trời với uy áp khủng bố, giáng mạnh xuống tâm trí quân An Nam. Ám Long dùng chiêu này chính là để thị uy, muốn cho kẻ thù biết rằng chống cự đã là điều vô dụng khi không có Lê Minh.
Nhưng, chẳng biết tại vì sao, giác quan thứ sáu của Ám Long cảnh báo rằng có nguy hiểm, ngay lúc thanh vũ khí chạm vào những viên đá thì cái cảm giác ấy lại càng thêm dữ dội.
“Ầm! Ầm! Ầm!” - âm thanh bạo tạc tung trời, hàng loạt Bạo Thạch phát nổ ngay khi vừa va chạm, bên trong chúng đã được nhồi sẵn thuốc nổ, cùng với những mảnh kim loại sắc nhọn.
Ám Long không thể ngờ được, rất nhiều sóng xung kích khiến thân hình gã lắc lư trong không trung rồi rơi xuống dưới. May mà gã cẩn thận, đã sử dụng linh lực tạo thành một lớp lá chắn bao phủ thân thể nên cũng không bị gì dù nội tạng có hơi chấn động.
Dẫu vậy, các binh lính dưới tay gã thì chẳng may như thế, hàng loạt các mảnh kim loại sắc nhọn phủ xuống, đen kịt cả bầu trời, âm thanh rào rào tựa như Tử Thần muốn gặt hái sinh mạng.
Bởi vì yếu tố bất ngờ, và kha khá cường giả trong quân đã ra tay nên trong nhất thời không kịp để tụ lực thêm lần nữa, nên đành trơ mắt nhìn “màn mưa chết chóc” phủ xuống ba quân.
m thanh thảm thiết vang lên liên hồi, từng thi thể đổ sập xuống đất, máu đỏ tí tách chảy ra, nhuộm hồng đại địa. Sự tàn khốc của chiến tranh đã được thuyết minh bằng những sinh mạng chết đi, và cả những oan hồn ai oán lơ lửng vô định.
Đến lúc này, Ám Long mới bàng hoàng nhận ra rằng quân mình bị tiêu diệt cũng không phải vì bị đâm vào chỗ hiểm (bởi vì toàn quân đều mặc giáp kín kẽ) mà chắc hẳn là đám An Nam đê tiện đã sử dụng cả chất độc, chỉ cần những mảnh kim loại sượt qua da thịt thì chất độc cũng đã đủ điều kiện xâm nhập vào cơ thể. Và, trớ trêu thay, thứ mà quân An Nam sử dụng lại chính là “Cửu Long Tuyệt Mệnh Độc” - thứ chất độc mà chính gã đã dùng để ám sát Lê Minh.
Ngay cả cường giả cấp Đoán Hồn Cửu Chuyển cũng không đỡ nổi thì các tu sĩ thấp hơn và người thường lại chẳng cần phải nói. Từng đám thi thể ngã xuống rất nhanh đã bị phân hủy thành những bãi máu đen xì, da thịt hầu như bị hủ thực chẳng còn sót lại chút gì. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, từng tia khí u ám lơ lửng bay lên, gặp ánh sáng cũng không hòa tan mà lại càng thêm ngưng thực.
Tiến độ xông đến của đám lính Trung Châu sau cùng đã bị chặn lại, ngay cả những con Sư Hống vốn nổi danh về phòng thủ cũng đang ngã lăn quay trên đất gào thét tuyệt vọng, trước khi chúng cũng bị hóa thành những bãi máu kinh dị.
Lan Anh đứng trên tường thành, hai mắt đã đẫm lệ. Cô nhìn kẻ địch phía dưới mà lại nhớ về cha mình. Trước khi chết, chính ông đã chủ động cắt đứt tay chân, ép chất độc theo máu chảy ra nhằm tạo thành một thứ vũ khí hủy diệt. Ý đồ của ông đã thành công rực rỡ nhờ “thuốc nổ” mà Nhật Quang tạo ra. Tuy là thế, Lan Anh không biết vì sao bản thân chẳng hề có chút vui sướng nào mà chỉ cảm thấy thật trống rỗng.
“Cha! Xin cha hãy yên nghỉ! Con nhất định sẽ bảo vệ thành Thừa Quy.”
Lan Anh lẩm nhẩm, sử dụng linh lực để hong khô nước mắt còn đọng lại. Đoạn, cô quyết đoán vung thanh đại kiếm lên, chỉa thẳng về Ám Long phía dưới.
“Các chiến sĩ An Nam nghe lệnh!”
Giọng nói thánh thót của cô gái vang lên trong chiến trường, âm thanh đanh thép, tràn ngập nỗi căm hờn.
Các binh lính đấu chí tràn đầy, gõ vũ khí lên mặt đất.
“Đám Trung Cẩu dám xâm phạm đất nước chúng ta. Chúng giết rất nhiều người của chúng ta. Chúng từng đô hộ chúng ta cả ngàn năm trong quá khứ. Xưa kia, ông cha ta từng người phẫn chiến, dù thất bại cũng không bỏ cuộc, họ đã gom góp từng chút xương trắng, hi sinh từng chút máu thịt để đánh đuổi bọn chó này ra khỏi bờ cõi. Nhưng đến nay, chúng còn dám quay lại… mơ tưởng hão huyền lần nữa chạm vào quê hương của chúng ta…”
“Thế cho nên… Giết!!! Giết! Vì quốc gia! Giết! Vì dân tộc!”
“Giết!!!” Ba quân phấn chấn hô lên, hào khí vượt khỏi mây xanh. Dòng máu “con rồng cháu tiên” đốt lên sôi sục trong huyết quản.
Cổng thành Thừa Quy được mở ra. Lan Anh và các cường giả nhảy xuống từ trên đầu tường thành.
Mục tiêu của An Nam lúc này chỉ có một, Trảm Ám Long.