Chương 27: Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch)

Lý Phàm nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhấc chân, đạp mạnh vào cánh cửa lớn!

Rầm!

Cánh cửa lớn bị đạp ra!

Bạch Tuyết Nhi sững người, không ngờ tên mặt trắng nhỏ này lại liều lĩnh như thế, đây không phải là tìm chết sao!

Cậu chủ bên trong kia cho dù đến Hầu gia cũng phải kiêng rè.

Trong phòng bao, ánh đèn mờ ảo.

Lý Phàm bước vào, ánh mắt quét quanh.

Cố Họa Y ở đâu?

Cô ở đâu?!

Đột nhiên!

Trong phòng bao một giọng nói rất không vui vang lên: “Tần Tư Hạ, nơi này không phải là chỗ của Sở Trung Thiên, cô dẫn người dẫn vào như thế, có phải là không đặt Hầu Nguyên Dũng tôi vào trong mắt không hả!”

Trên sô pha, một người đàn ông uy nghiêm, hút xì gà, trên người mặc bộ vest màu xanh, mặt chữ điền, ánh mắt hung dữ, cả người tỏa ra ý lạnh!

Hầu Nguyên Dũng, ông chủ của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân!

Cũng là một trong bốn đại ca ngầm của Hán Thành!

Thực lực thông thiên, thủ đoạn tàn nhẫn, tung hoành ở Hán Thành mười mấy năm.

Ở trong giới rất nổi tiếng.

Đôi mắt hung ác của anh ta, âm trầm nhìn chằm chằm Tần Tư Hạ, trực tiếp phớt lờ Lý Phàm xông vào.

Tần Tư Hạ không hổ là tâm phúc của Sở Trung Thiên, người phụ nữ này rất có phong vị, anh ta rất thích!

Hầu Nguyên Dũng sớm đã có hứng thú với loại phụ nữ như Tần Tư Hạ, càng là đàn ông thì càng muốn chinh phục, loại phụ nữ giàu lại có tính khiêu chiến này, đủ cay!

Trong phòng bao chia thành hai khu vực, một khu còn lại được các tấm rèm che kín.

Hầu Nguyên Dũng biết câu lạc bộ của mình có một vị khách quý đến, bèn đích thân đến đây bồi rượu.

Tần Tư Hạ mặt mày lạnh lùng mở miệng: “Hầu gia, chúng ta là đến tìm người.”

Vào lúc này, đột nhiên!

Một tiếng kêu thảm thiết từ đằng sau bình phong truyền tới, rõ ràng là rất uất ức và đau khổ: “Á, cút ra, đừng chạm vào tôi, cứu mạng...”

Cố Họa Y!

Lý Phàm trong nháy mắt cơn giận bùng nổ, hai mắt đỏ ngầu, thuận theo âm thanh đi tới, nhìn thấy đằng sau tấm bình phong đó, hai bóng người đang lay động.

Một người đàn ông với nụ cười dâm đãng, đang bạo hành với Cố Họa Y, xé rách quần áo của cô một cách thô lỗ, bên cạnh còn đặt máy quay.

“Fuck! Dừng lại cho tôi!”

Lý Phàm đột nhiên bùng phát, rồng có vẩy ngược, chạm vào ắt phải chết!

Trong phút chốc, anh hóa thành ma quỷ, mang theo lửa giận ngập trời, cầm chai rượu trên bàn, gầm một tiếng, bước vài bước tới!

Hầu Nguyên Dũng hoàn toàn không phản ứng kịp, nhìn thấy một bóng người lướt qua như gió từ bên cạnh mình qua!

Người này là ai?

Vậy mà dám động thủ ở trước mặt anh ta?

Anh ta chính là Hầu Nguyên Dũng, Hầu gia của Hán Thành, ai gặp mặt cũng phải cung kính gọi một tiếng Hầu gia, nhưng tên nhóc này, vậy mà dám ở trước mí mắt anh ta động thủ!

Không đợi anh ta kịp phản ứng!

Đằng sau, choang!

Âm thanh vỡ vụn!

Chai rượu trong tay Lý Phàm trực tiếp đập mạnh vào đầu của người đàn ông đó, trong nháy mắt vỡ ra!

Máu tươi cùng rượu chảy xuống sàn!

“Á!”

Một tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp cả phòng bao!

Vinh Thường Uy ôm lấy đầu, rụi đầu ngã ra đất, máu từ trong kẽ tay của anh ta mà chảy ra, rất dọa người!

Lý Phàm từng bước đi tới, dứt lấy chiếc rèm cửa bên cạnh, che đậy chỗ quần áo rách nát trên người Cố Họa Y, ôm chặt cô vào trong lòng, an ủi: “Họa Y, anh đến rồi, không sai, anh đến rồi.”

Vẫn may, bản thân chạy đến kịp, Cố Họa Y thề chất bản vệ giới hạn cuối cùng của mình.

Cố Họa Y lúc này từ trong cơn hoảng loạn cực độ, liều mạng kêu gào, nước mắt rơi ra, cắn chặt vào cánh tay Lý Phàm!

Đau đến xé lòng!

Lý Phàm cắn răng chịu đựng, vẫn ôm chặt lấy Cố Họa Y, lửa giận trong lòng sắp đốt sạch chỗ này.

“Lý... Lý Phàm...”

Cố Họa Y thút thít, mặt mày hoảng hốt, ngẩng đầu lên, nước mắt đong đầy, sau đó rơi vào hôn mê.

Tần Tư Hạ lúc này chạy tới, nhìn thấy một màn này, khẩn trương nói: “Anh Lý, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã.”

Lý Phàm gật đầu, đứng dậy, vòng tay qua eo bế Cố Họa Y theo kiểu công chúa, xoay người muốn rời khỏi.

Vào lúc này, Hầu Nguyên Dũng bỗng đập vỡ chiếc ly trong tay xuống đất, trầm giọng quát: “Tôi xem hôm nay ai dám đi!”

Sắc mặt Lý Phàm âm trầm, động tử co rút, hận ý trên người đã sắp không khắc chế được nữa rồi!

Không đợi anh ta mở miệng, Tần Tư Hạ nghiêm nghị mở miệng nói: “Hầu gia, chuyện này ngày hôm nay, là Thiên gia bảo tôi tới, anh đây là muốn đối đầu với Thiên gia?”