Chương 92: Kẻ Biến Dị Thần lộ diện

Bảo Liên chấp tay ra sau lưng,đi vài bước nói

-Với pháp nhãn của ngươi lẽ nào không nhận thấy sự bất thường ở đệ tử của mình?

Dương Thiên Hạo không nói gì,vẻ mặt khó ở,ánh mắt nhìn sang chỗ khác, không đồng tình cũng không phản đối.Bảo Liên nói tiếp

-Lão Nạp nghi ngờ nàng ta đã bị Kẻ Biến Dị Thần lợi dụng,khống chế rồi, rất có thể là đồng phạm tiếp tay lập ra những trận Huyết Tế để thu thập Huyết Linh cho kẻ đó.

Dương Thiên Hạo suy nghĩ đến người Bí Ẩn khi nãy

-"Tên Bí Ẩn đó tại sao lại xuất hiện ở Trường Bạch Tiên?Hắn có mưu đồ gì?pháp thuật cao như vậy lẽ nào là Kẻ Biến Dị Thần mà Ta đang tìm?Sự xuất hiện của Hắn ngay cả Lão Quái này cũng không nhận ra sao?"

-Không có bằng chứng xác thực,chớ nói bừa,mặc dù Nhậm Nhã có thứ bất thường lẫn trong Xương Cốt ,nhưng không thể khẳng định nàng ta là tay sai của Tà Ma ngoại đạo.

Bảo Liên cười nhạt nói

-Ngươi vừa mới khôi phục Tiên Cốt Hồ Ly,hiện tại có thể tăng nhãn pháp lên gấp trăm lần rồi,đi mà nhìn Nhậm Nhã kia thực chất là thứ gì trước rồi hãy có ý định bao che cho nàng ta .

Dương Thiên Hạo con ngươi co rút ngỡ ngàng khi bị Bảo Liên nhìn ra Chân Thân.

-Ngươi... ngươi nhìn ra Chân Thân của Ta.

-Ta đâu có mù! Tiên Bán Yêu sự kết hợp giữa Hồ Tiên và Xà Tinh lại thừa hưởng Tiên Ký ,ngươi là thứ độc nhất vô nhị ở cái Thời Không này đấy,đệ đệ của ngươi cũng không được ưu ái như thế .

-Lão Quái ngươi sao lại biết rõ về thân thế của Ta như vậy hả?

-Ừm...chuyện cũ qua rồi...Lão Nạp cũng không muốn nói nhiều,tóm lại Ta và Hai người Cha của ngươi có giao tình bằng hữu...nữ đệ tử kia của ngươi là manh mối duy nhất để truy ra Kẻ Biến Dị Thần,cho nên Ta muốn ngươi tạm thời đừng manh động mà khiến nàng đề phòng,để sau khi mượn được Lục Sinh Chiếu về rồi hãy xử lý.

-Tuy chuyện ngăn cản Kẻ Biến Dị Thần thực hiện mưu đồ Diệt Thế quan trọng nhưng Ta vẫn muốn biết tung tích của Lý Tự Nhiên trước, ngươi có manh mối nào để truy ra chỗ Hắn ẩn nấp không?

Bảo Liên chớp chớp mắt

-Ngươi là Sư Tôn của Hắn ,còn không biết Hắn trốn ở đâu thì sao Ta biết được,nhưng mà tên này cũng đầy cuồng vọng thôn tính Tam Giới,sớm muộn gì Hắn cũng xuất hiện đánh vào các Đại Phái thôi,chờ đi.

-Ngươi...nói như chưa nói...hừ,đã vậy thì chúng Ta đi Thượng Vân Môn ngay bây giờ đi.

-Ngươi gấp làm gì chứ,chờ trời sáng ,Ta còn vài chuyện an bày.

-Hừ ý ngươi là an bày chỗ ở cho hai con yêu tinh mà ngươi dẫn theo đấy hả?

-Hừm...nhận ra rồi à, không hổ danh là Trưởng Lão có Tu Di cao nhất Trung Nguyên a .

Dương Thiên Hạo chợt nghĩ đến Thập Tam,cũng muốn an bày vài chuyện cho Hắn.

-Được,vậy sáng mai gặp nhau tại đây.

Nói xong Y dịch chuyển biến mất,để lại Bảo Liên há miệng chưa kịp nói thêm gì

-Ta,ể...chưa nói xong mà...hừ,tên Tiểu tử này tính khí thất thường không như trước đây điềm tĩnh,cận kẽ suy xét nữa,Hắn bị oán linh đó xâm nhập lý trí rồi a...đợi lên đến Thượng Vân Môn,ngươi xem Lão Nạp kéo ngươi ra thế nào nhé.Át xiii...huơ lạnh quá...về thôi ,về thôi...

...Tư Phòng của Dương Thiên Hạo...

Lý Tự Nhiên sau khi uống Tuyết Lộ ,cộng thêm khả năng tự phục hồi của Linh Thể Thượng Thần qua một thời gian,nội thương ngoại thương đều bình phục,Hắn nheo mắt tỉnh lại.

-Ặc...ơ...Ta ...chưa chết ư?đây là...đây là...

Hắn ngó qua một lượt,chợt sợ hãi bò xuống giường,té lăn cù cù

-Á...đây đây đây là Tư Phòng của Dương Trưởng Lão...Ta ta ta...sao lại ở đây?

Hắn đứng lên,lúng túng,chưa kịp xác định đường phía trước đã vội bước đi,nào ngờ Hắn đập trán vào một khuông ngực vạm vỡ,săn chắc,hoảng hốt Hắn ngẩng mặt nhìn lên.Ngỡ ngàng khi thấy đôi mắt phượng tinh anh như sao trời, nhưng chứa đựng một chút dịu dàng của Dương Thiên Hạo nhìn Hắn.Hắn nhất thời không biết làm gì, đứng yên một lúc,tim đập loạn xạ,như đang chờ đợi sự quở trách từ Y.

Dương Thiên Hạo mỉm cười nói

-Ngươi định ôm Ta đến khi nào?

Lý Tự Nhiên mới chợt tỉnh ,dời mắt nhìn xuống tay của mình,hai tay đã vô thức ôm chặt lấy eo của Dương Thiên Hạo từ khi nào rồi.Hắn lúng túng buông Y ra , bước lui lại vài bước,gót chân đụng trúng bậc gỗ kê ở cạnh giường dùng để giày,đau điếng.

-Cộp!

-Á!

Hắn mím môi nhịn đau ,mắt đã phím hồng,ái ngại nhìn Dương Thiên Hạo

-Ta,ta,ta...

Dương Thiên Hạo điềm tĩnh đi đến chụp lấy tay của Lý Tự Nhiên,bắt mạch

-Thương thế đã khỏi tám phần rồi, linh hạch cũng được nối lại,không ngờ Tuyết Lộ có công hiệu kinh ngạc đến như vậy,thế nên vì nó mà khiến cho ngươi bất chấp lời cảnh báo của Ta,xông lên Trường Bạch Sơn ư?

Lý Tự Nhiên sợ sệt quỳ xuống cúi đầu nói

-Xin Trưởng Lão đừng trách tội Ta,xin Trưởng Lão đừng đuổi Ta đi...Ta,Ta chỉ vì bất đắc dĩ thôi...Ta xin dập đầu xin Trưởng Lão cứ phạt, phạt Ta,nhưng đừng đuổi Ta đi,hic,hic,Ta không muốn làm phế vật,cho nên mới đi tìm Tuyết Lộ,hic,hic...

Dương Thiên Hạo khom người dùng tay nâng cằm của Lý Tự Nhiên lên,Y im lặng lạ thường,mắt Y nhìn mắt Hắn không chớp.Không khí chợt trở nên ám muội kỳ quái ,Dương Thiên Hạo cảm giác trong lòng có chút khó chịu,lẫn chút hả hê,lại thêm phần thương xót,đan xen lẫn lộn.

-"Sao Ta lại cảm thấy thương xót cho Hắn,lại cảm thấy Hắn đáng bị như vậy?Đôi mắt này ...sao quen thuộc đến kỳ lạ...nhưng không đúng... không đúng chỗ nào chứ?à...phải rồi ... không nên chứa đầy lệ như thế..."

Dương Thiên Hạo chợt giật mình nhớ đến ảo cảnh ở Đầm Ngọc Tâm ,hình ảnh Thập Tam bị Lý Tự Nhiên Dị Thần nghiền nát,lập tức sắc mặt của Y thay đổi,Y buông Lý Tự Nhiên ngốc nghếch trước mặt ra.

-Đi qua đây!

Y đến bàn trà ngồi xuống,Lý Tự Nhiên rụt rè bước theo sau,đứng cách Y độ năm bước chân.

-Trưởng Lão xử phạt Ta thế nào ạ?

-Rót trà ,quỳ xuống!

Lý Tự Nhiên ngơ ngác làm theo, trong lòng lo lắng,tim đập mạnh,vì hình phạt của Linh Quang Điện rất tàn khốc,mức độ tra tấn gấp đôi Chấp Pháp Điện ,Hắn từng nghe Phạm Thất nói,mấy năm trước có vị đệ tử vi phạm Quy chế của Điện đã bị đánh tàn phế hai chân,hiện tại vẫn còn nằm trên giường điều trị.

Lý Tự Nhiên run rẩy dâng chung trà ngang đầu mình,mời Dương Thiên Hạo uống.

-Mời Trưởng Lão!

-Nên đổi cách xưng hô gọi Ta là Sư Tôn.

Lý Tự Nhiên ánh mắt sáng quắc lên,miệng há tròn ngỡ ngàng,như chưa tin vào tai của mình,Hắn hỏi

-Trưởng,Trưởng Lão bảo Ta gọi Người là Sư Tôn ư?Ta,Ta có nghe nhầm không?

-Ngươi không muốn bái Ta làm Sư Tôn à?

Lý Tự Nhiên hồ hởi dập đầu

-Muốn,muốn,muốn...đồ nhi bái kiến Sư Tôn,bái kiến Sư Tôn!

-"Ông ấy là đệ nhất cao thủ Trung Nguyên,vừa tài giỏi vừa có danh vọng Giang Hồ,điều kiện nhận đệ tử đích truyền rất khó, không ngờ Ta lại được nhận dễ dàng như vậy,sau khi trở thành đệ tử của Ông ấy,thì Ta sẽ không bị ai bắt nạt nữa.Thật là may mắn!"

Nhìn thấy vẻ mặt vừa hớn hở vừa ngốc nghếch của tên nam nhân trước mặt này , không hiểu sao miệng của Dương Thiên Hạo bất giác nhếch lên cười ngâm ngâm, trong lòng vui sướng không tả được.

-"Cái Tên ngốc nghếch này...sao giống như trẻ con được kẹo thế không biết."

Dương Thiên Hạo điểm ra một quyển sách bằng linh quang xanh trời,bay lơ lửng trước mặt của Lý Tự Nhiên,Y nói

-Vì ngươi vừa mới bị tổn hại kinh mạch,linh hạch yếu, không thể luyện quyền,kiếm thuật,chỉ có thể luyện nội công tâm pháp trước để tích lũy linh lực.Đây là quyển phổ tâm pháp tu luyện linh lực do Ta tự tay sáng lập chỉ truyền cho đệ tử thân cận ,có thể giúp cho ngươi nhanh chóng tích lũy linh lực kết linh đan.Cố gắng tu luyện đi.

Dương Thiên Hạo bắn quyển phổ biến vào cổ tay của Lý Tự Nhiên

-Khi nào luyện công chỉ cần đọc câu chú nó sẽ hiện ra trước mặt ngươi.

-Đa tạ Sư Tôn!

-Ngày mai Ta phải đi Tiên Giới, không biết đến khi nào trở về, Ngươi ở lại Tiểu Viện của Ta tu luyện,sẵn quét dọn trông giữ nơi này cho Ta , không được rời đi đến khi Ta trở về.

-Ơ...dạ,đệ tử tuân lệnh Sư Tôn.

Dương Thiên Hạo nhìn mặt của Lý Tự Nhiên thấy những vết chàm vẫn còn,Y nói

-Lọ Tuyết Lộ Ta mang về chỉ đủ cho ngươi trị thương, không dư được giọt nào để ngươi rửa mặt rồi.

Lý Tự Nhiên thủ lễ cúi đầu nói

-Đa tạ Sư Tôn vì cứu đệ tử mà nhọc lòng ,đệ tử sẽ chăm chỉ tu luyện cố gắng kết đan ,sau này nếu có thể đột phá Linh Đan cấp Bạch Kim sẽ tự mình đi lấy Tuyết Lộ, không để Sư Tôn lo lắng cho đệ tử nữa.

-Ừm,có ý chí... Ngươi đưa tay phải ra cho Ta.

-Dạ!

Lý Tự Nhiên ngửa lòng tay phải chìa ra trước,Dương Thiên Hạo vẽ một ấn chú vào cho Hắn.

-Đây là chú thuật dịch chuyển tức thời,một lần dụng chú đi được mười dặm đường,nếu có nguy hiểm hãy sử dụng nó để bảo toàn tính mạng.

Lý Tự Nhiên ánh mắt long lanh,mỉm cười nhìn Dương Thiên Hạo

-Đa tạ Sư Tôn!

Dương Thiên Hạo nhìn thấy ánh mắt ấm áp này trong lòng cũng trở nên dịu dàng,an định.

-"Sao Ta lại thích nghe Hắn gọi Sư Tôn như vậy nhỉ."

Lý Tự Nhiên nhìn thấy Dương Thiên Hạo mỉm cười trong lòng của Hắn chợt dâng lên niềm cảm xúc khó tả.

-"Người cũng có một mặt hiền dịu như vậy sao?Nếu không cau mày,ánh mắt không chứa đựng sát khí, Người đúng là một mỹ nam hoàn hảo."

-Sư Tôn, Người đi Tiên Giới tìm Tiên Nhân sao?hay là Người đã phi thăng đắc đạo rồi? Người sẽ về độ kiếp cho đệ tử chứ?

Dương Thiên Hạo bật cười thành tiếng vì sự ngây ngô của tên đệ tử mới nhận này

-Ta đi mượn Pháp Khí để chống lại Tà Ma,Ta chưa nghĩ đến chuyện Phi Thăng vào lúc này , ngươi không cần sợ Sư Tôn bỏ mặc ngươi.

-Ta,Ta... không có...Ta chỉ,lo lắng cho Sư Tôn thôi...

Thấy Lý Tự Nhiên đứng đã lâu,trên người chỉ có một bộ trung y mỏng manh,dù Tư Phòng đã có kết giới bảo vệ nhưng hàn khí của Trường Bạch Sơn vẫn làm cho Tiểu Viện lạnh như có băng.

-Chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sáng rồi, ngươi đi ngủ đi,Ta cũng muốn ngồi chợp mắt một chút.

Lý Tự Nhiên ngáo ngơ ngó quanh phòng,rồi nói

-Sư Tôn,Người quên rồi sao,Tiểu Viện này chỉ có một Tư Phòng của Người thôi, Ta không biết ngủ ở đâu ,Ta thì không dám trở về Thực Phòng vào giữa đêm thế này ,Phạm sư huynh sẽ đánh chết ta .

-"Tất cả người của Linh Quang Điện này đều bài xích Ta,đuổi Ta đi rồi,ai cho Ta ngủ cùng chứ?"

Dương Thiên Hạo liếc mắt nhìn sang tấm bình phong nói

-Bên đó không phải có giường sao,đi ngủ đi.

Lý Tự Nhiên chớp chớp mắt nói

-Sư Tôn đó là giường của Người,Ta nằm rồi thì Người ngủ ở đâu,hay là Ta kê mấy cái ghế ở bàn trà này lại làm chỗ ngủ tạm ạ.

-Hừ ...Ta bảo ngươi đến đó nằm,thì đi ngay đi ,đừng để Ta nổi giận,quẳng ngươi ra ngoài Sân Chính Điện.

Lý Tự Nhiên hoảng vía vội chạy qua bên tấm bình phong,nằm lên giường,đắp chân , không dám nói gì nữa.

-Đệ tử đi ngay,Sư Tôn đừng giận...

-"Hic...tính khí thật bất ổn."

Có lẽ vì thương tích mới lành vẫn còn làm cho Lý Tự Nhiên mệt mỏi cho nên vừa nhắm mắt chưa lâu Hắn đã ngủ mất rồi.Dương Thiên Hạo phẩy tay một cái,mọi ánh đèn trong Tư Phòng đều vụt tắt,Y ngồi lặng lẽ như vậy trong màn đêm, không gian yên tĩnh vô cùng,nghe rõ từng nhịp thở của Lý Tự Nhiên.Lúc Hắn chìm sâu vào trong giấc nồng thì cũng là lúc tâm thức của Hắn bị kéo đi vào một không gian kỳ lạ.

-Đây là đâu thế?sao Ta lại ở đây?Sư Tôn,Sư Tôn, Người đâu rồi?

Linh Thức của Hắn đi đến một Đại Điện rộng lớn sức chứa hơn ngàn người,nguy nga lộng lẫy,cửa lớn thiếp vàng khép kín,cao hơn hai trượng,những cột nhà to gần năm người ôm bằng bạch ngọc ,khắc trạm Thần Thú các loại.Trên bậc thang ngọc lục bảo cao ba mươi bậc là một chiếc ghế Tràng Kỷ bằng đá màu đen ánh tím kỳ quái,nó ám đầy oán khí.

Khi vừa nhìn thấy chế ghế đó,Lý Tự Nhiên bất giác đi đến,từng bước,từng bước tiến gần ,Hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, trong lòng vui sướng thích thú,như đã từng đi lên như vậy.Hắn xoay người ngồi vào ghế, Đại Sảnh trước mặt bổng hiện ra hơn hai trăm Quỷ Vương,Quỷ Tướng,có cả Tu Sĩ,Tán Tiên,bọn họ đứng thành hàng ngay ngắn,thẳng lối,chia đều sang hai bên đường thảm đỏ đứng từ cửa lớn đến cách bậc tam cấp khoảng trăm bước chân.Tất cả đều cúi đầu,đưa tay ôm quyền thủ lễ hô vang.

-Cung nghinh Thượng Thần!

Lý Tự Nhiên kinh ngạc đứng dậy chạy đến mép bậc thềm lắp bắp xua tay

-Ta ,Ta,Ta không phải...các ngươi nhìn nhầm rồi...

Bổng dưng lúc này có tiếng nói quen thuộc vang lên ở phía sau lưng Hắn,giọng điệu chính là của Hắn.

-Bọn chúng không phải bái lạy ngươi...bọn chúng bái lạy Bổn Toạ.

Lý Tự Nhiên giật thót nhìn lại phía chiếc ghế Tràng Kỷ thì thấy một nam nhân mặc Chiến Bào màu đỏ khoác áo choàng đen,đôi mắt phượng sáng quắc chứa đầy sát khí,dụng mạo của Hắn tuấn mỹ pha chút ma mãnh.

-Ngươi, ngươi, ngươi là ai chứ?

Tên đó không ai khác chính là Lý Hàn Quân.

Hắn cười nửa miệng,phẩy tay một cái đám thuộc hạ kia liền biến mất,Hắn đứng lên đi đến sát bên Lý Tự Nhiên,ghí cái mặt Tà Ác vào mặt Y

-Không nhìn ra chính mình à?

Bổng dưng trong trí nhớ của Lý Tự Nhiên xẹt qua một vài hình ảnh cũ,Hắn nhớ ra khoảng thời gian khi Hắn vừa đặt chân đến Thực Phòng Linh Quang Điện,dừng lại lúc Phạm Thất bảo Hắn đi tắm thay y phục đệ tử ngoại môn.Hình ảnh của Hắn phản chiếu lên mặt nước của cái giếng sân sau Thực Phòng, gương mặt đó chưa hề có những vết chàm,vì khi ấy Lý Tự Nhiên không chú ý nên không nhớ rõ mặt thật của mình vốn dĩ chẳng hề có vết chàm,nhưng khuôn mặt ấy lại giống hệt tên Đáng Sợ trước mắt này.

-Hước...sao sao sao...dung mạo của ngươi và ta...lại giống nhau đến vậy hả? ngươi là ai?

Lý Hàn Quân không nói gì chỉ dùng đôi mắt dữ tợn kia nhìn thẳng vào mắt của Lý Tự Nhiên, tia linh quang đỏ từ mắt Hắn bán sang làm cho đôi mắt của Lý Tự Nhiên ngập đầy ám khí , lấp mất tròng đen,chỉ thấy hai ngọn lửa nhỏ cháy phừng phực trong đó.Lý Tự Nhiên lúc đầu còn đau đớn,ôm mặt giẫy giụa la hét,nhưng khi ám khí bao phủ toàn thân Hắn thì Hắn không giẫy giụa nữa,Hắn ưỡn người phát khí tức,bay lên lơ lửng.

-Yaaaa...

Những hình ảnh Hắn bị người người đuổi giết ,đánh đập từ khi còn là thiếu niên đến khi Biến Dị Thần hiện lên rõ mồn một.

Lý Hàn Quân cười ngạo nghễ nói

-Đã nhớ ra chưa? Người trong Tam Giới bất kể là Phàm,Tiên,Ma ai ai cũng đều muốn ngươi chết,ai cũng đánh đập ,bắt nạt ngươi,chuyện ngươi tồn tại chỉ làm cho bọn chúng chướng mắt.

-Aaaa...

Sự oán hận,uất ức ngập tràn tâm trí của của Lý Tự Nhiên,Hắn hết la hét đến nghiến răng nghiến lợi,hai tay nắm chặt quyền,đến độ gân đen nổi cộm chạy dọc toàn thân.Bên tai nghe văng vẳng những tiếng chỉ trích,chửi mắng,tiếng cười hả hê,nhạo báng pha lẫn tiếng khích bác của Lý Hàn Quân khiến cho Lý Tự Nhiên như nổ tung,phát tiết.

Lý Hàn Quân đắc ý nói

-Chính vì ngươi quá yếu cho nên mới bị bắt nạt như vậy,chỉ cần ngươi Tu Luyện đến cảnh giới Thần , ngươi sẽ là chủ Tam Giới...khi đó không ai có thể mạo phạm ngươi nữa...cách nhanh chóng để tăng linh lực chính là hấp thụ linh đan của những kẻ xung quanh ngươi,bất luận là Người hay Ma,Tiên hay Quỷ chỉ cần moi Linh Đan của bọn chúng ra chuyển hoá sang người của ngươi là có thể tăng Tu Di rồi.

-Grrrr...

Bên ngoài hiện thực Lý Tự Nhiên rên rỉ,khóc lóc,bức bối trên giường khiến cho Dương Thiên Hạo chú ý.Y đứng lên rời khỏi bàn trà đi vào giường ngủ xem xét,thấy Lý Tự Nhiên gặp ác mộng,trán vã mồ hôi đầm đìa,miệng ú ớ không thành tiếng.

-Ư...ư...

-Thập Tam,Thập Tam...

Dương Thiên Hạo lấy tay áo lau mồ hôi cho Lý Tự Nhiên,Y ngồi xuống giường dùng tay vỗ nhẹ đều đều lên ngực Hắn trấn an

-Đừng sợ,đừng sợ,có Ta ở đây,Sư Tôn sẽ bảo vệ ngươi...

Qua một lúc vẫn không thấy Lý Tự Nhiên ổn định mà khí huyết của Hắn lại đảo lộn,khiến toàn thân Hắn nóng bức,đỏ ửng.Dương Thiên Hạo vội dùng Tiên Khí bắn vào trán của Lý Tự Nhiên giúp cho Hắn đều tiết lại khí huyết.

-Thập Tam,Thập Tam tỉnh lại đi,tỉnh lại đi...

Tiếng gọi của Dương Thiên Hạo truyền vào tai của Lý Tự Nhiên xuyên thấu qua Tâm Thức của Hắn ,kéo Hắn từ trong cõi u ám của Tâm Hồn trở ra ngoài.

-Thập Tam,Thập Tam,tỉnh lại đi,có Sư Tôn ở đây...

-Sư Tôn...

Lý Tự Nhiên mở trừng mắt,một phát xua tan ám khí bừng tỉnh,thoát khỏi không gian tâm thức của Lý Hàn Quân,khiến cho Hắn cũng rất bất ngờ.

-Hả?Có lý nào là vậy...thứ gì có thể khiến cho tâm trí của Lý Tự Nhiên thoát khỏi khống chế của Ta chứ?Hắn,Hắn là Linh Thể của Ta mà?Sao có thể như vậy?

Vì hệ thống nhiệm vụ của Lý Tự Nhiên vẫn chưa sửa chữa xong cho nên Lý Hàn Quân không thể dùng Tâm thức nhìn được những gì mà Lý Tự Nhiên đang nhìn thấy.

Lý Tự Nhiên bật ngồi dậy ôm chặt lấy Dương Thiên Hạo,mắt Hắn vẫn nhắm nghiền, nước mắt giàn giụa,nức nở,vùi mặt vào ngực của Dương Thiên Hạo mà thúc thít.

-Sư Tôn đừng bỏ Ta,đừng bỏ rơi Ta,hic,hic,Ta van xin họ đừng đánh nữa nhưng bọn họ vẫn cứ đánh Ta,bọn họ đánh Ta,đau,đau quá Sư Tôn...hic hic...

Dương Thiên Hạo lo lắng,Y vòng tay ôm chặt lấy Lý Tự Nhiên một tay vỗ về nhẹ nhàng vào sau đầu Hắn,giọng nói dịu dàng an ủi Hắn

-Đừng sợ,có Ta ở đây,đừng sợ...

Nếu như là kẻ khác bất kể nữ nhân ,nam nhân hay trẻ con mà khóc lóc trước mặt của Y,Y cũng đều cảm thấy chướng mắt,khinh thường.Nhưng không hiểu vì sao,khi thấy tên đệ tử này của mình rơi lệ,Y lại cảm giác đau lòng,muốn che chở,vỗ về Hắn,mặc dầu Hắn là nam nhân đã trưởng thành.Đối mặt với người khác Dương Thiên Hạo luôn dùng lý trí sắt đá,quyết toán xử sự ,nhưng với Thập Tam,Y luôn hành động theo vô thức theo bản năng,như thể trái tim Y mách bảo phải làm như vậy.

Dương Thiên Hạo đỡ Lý Tự Nhiên ra ,Y nhìn gương mặt đầy vết chàm của Hắn lắm lem nước mắt,nhẹ nhàng dùng ngón tay quệt đi những giọt lệ,đôi mắt phượng sáng trong,phím hồng,hàng mi dày đen nhánh của Lý Tự Nhiên trở nên đẹp ma mị,bờ môi run rẩy phớt hồng,đầy đặn như cánh hoa đào mở mở khép khép càng làm Dương Thiên Hạo ngơ ngẩn.

Lý Tự Nhiên mở mắt, trong ánh nhìn mờ ảo hiện lên gương mặt tuấn lãng của Dương Thiên Hạo,đôi mắt dịu dàng,chân thành đáng tin cậy,khiến cho Hắn mụ mị đầu óc,Hắn chòm người hôn vào môi của Y,trong lòng rạo rực niềm vui sướng thích thú khôn tả.

-Sư Tôn... người thơm quá!

Không dừng lại được cơn say mê đắm này ,Lý Tự Nhiên mút lấy môi của Dương Thiên Hạo,như ngậm phải kẹo ngọt,mút mãi không ngừng.Chiếc mũi cao thon của Hắn cứ quét qua quét lại nơi đầu mũi của Dương Thiên Hạo khiến cho Y nhột nhạt.

Nhưng mùi da thịt của Lý Tự Nhiên cũng làm cho Dương Thiên Hạo rạo rực,nóng bỏng,vừa kích thích vừa cảm giác tội lỗi.

-"Không được, không được như vậy, không đúng thuần phong,..."

Y lấy hết chút lý trí còn sót lại,đẩy Lý Tự Nhiên ra điểm lên người Hắn một cái,tức thì Lý Tự Nhiên ngất lịm gục đầu lên vai Dương Thiên Hạo.

Y run rẩy,thở dốc,như vừa trãi qua một trận chiến kịch tính.

Dương Thiên Hạo không đụng vào Lý Tự Nhiên,vẫn cứ để Hắn đặt trán tựa vào vai Y,một bên mặt Y áp sát đầu Hắn ,mũi chạm vào tóc Hắn,lắng nghe tiếng của Hắn thở đều đều.

-"Tóc của Hắn có mùi hoa đào...thật quen thuộc."

Dương Thiên Hạo mơ hồ nhớ đến vài hình ảnh,cảm giác như đã từng trãi qua lại như xa lạ huyễn hoặc.Cảnh Y và ai đó cùng nằm trên một chiếc giường rãi đầy hoa đào,chân,gối bằng lụa đỏ thêu long phụng và chữ hão hợp hoà minh ,hiện ra trong tâm trí.

-Tân hôn sao?

Người nằm dưới thân Y,da dẻ trắng nõn,đầy vết xanh tím ái muội,Hắn nghiêng mặt trên gối mềm,tóc Hắn buông xoã ,hỗn độn,vài lọn che vắt ngang má , khuôn miệng,chỉ có chiếc mũi cao và mắt đang nhắm nghiền lộ ra.Dương Thiên Hạo giật mình hốt hoảng khi nhận ra người đó.

-Hước...Lý Tự Nhiên !

Ngay lúc này có tiếng nói của Bảo Liên bay đến bên tai của Dương Thiên Hạo,kéo Y về hiện thực.

-"Tiểu tử Bạch Hồ còn ngủ đến khi nào hả?Lão Nạp chết cóng trên đỉnh Trường Bạch rồi đây!"

Dương Thiên Hạo nhận ra trời đã sáng từ khi nào,Y không ngờ bản thân lại trầm mê trong những đoạn ký ức mơ hồ hoang đường đó mà quên mất thời gian.Vừa giận dữ vừa xấu hổ tự cắn môi dưới của mình đến bật máu nhắc nhở

-Lý Tự Nhiên là kẻ thù...hừ...

Y nhẹ nhàng đặt Thập Tam nằm lên gối,chỉnh tư thế ngay ngắn ,đắp chăn cho Hắn,xong hết mọi chuyện thì vội dịch chuyển rời đi.

-Đợi Ta về!

... Ở Tiểu Viện dành cho đệ tử nội môn Linh Quang Điện ,tư phòng của Nhậm Nhã...

Nhậm Nhã vẫn còn ấm ức về chuyện Cố Chánh Phương vì Nguyệt Y Thần mà bỏ mặc nàng sau khi bế nàng về Tư Phòng,chỉ bảo Hồng Nghi mời Đồng Trưởng Lão đến bắt mạch chữa trị cho Nhậm Nhã mà chẳng hề quan tâm tình trạng của nàng ta ra sao.Vì thế Nhậm Nhã đã phái hai nữ đệ tử tâm phúc để ý nhất cử nhất động của Nguyệt Y Thần.

-Nhậm Nhã sư tỷ ,Tiểu Bích truyền tin nói Ả Tà Giáo kia đã đi đến Hậu Sơn bìa rừng Thông rồi ạ.Dường như là hẹn Đại Sư Huynh Cố Chánh Phương gặp mặt,thật là dâm tiện mà,lúc nào cũng muốn mê hoặc nam nhân.

Nhậm Nhã đảo mắt một lượt suy nghĩ

-"Ở Trường Bạch Tiên có rất nhiều chỗ yên tĩnh để hẹn gặp nhau,sao Ả Nguyệt Y Thần này lại phải đến nơi Rừng Thông Hậu Sơn?Lẽ nào..."

Nhậm Nhã tỏ vẻ mặt cam chịu ,buồn bã nói

-Cố sư huynh khi xưa đối xử với Ta rất tốt,chẳng hiểu sao từ khi gặp mặt Nguyệt Y Thần lại trở nên lạnh nhạt như vậy,Ta vì Huynh ấy bất chấp nguy hiểm xông vào Càn Khôn Liệt Hoả Trận...vậy mà...A Hoán à muội có biết không...Huynh ấy không quan tâm tấm lòng của Ta...còn ra sức bảo vệ cho Nguyệt Y Thần,Ta không có cách nào khuyên ngăn Huynh ấy rồi.

A Hoán thấy Nhậm Nhã nức nở càng nổi giận,ghét bỏ Nguyệt Y Thần

-Muội nghĩ Cố Sư Huynh đã bị trúng Mị Thuật của Ả Tà Giáo kia rồi,nên mới bảo vệ Ả ta như vậy,Tỷ yên tâm tịnh dưỡng, Muội sẽ đi dạy cho Ả một bài học .

-Đừng , Muội không phải là đối thủ của Ả đâu,đừng vì Tỷ mà manh động như vậy.

-Hừ... Tuy rằng Ả là cao thủ có Linh Đan cấp Đại Hoàng Kim nhưng không thể tài giỏi đến độ đánh nhau mà không vướng chút bụi nào.Muội và các đồng môn sẽ bày trận Mộc Kỳ đánh cho Ả đầu bù tóc rối,y phục nhếch nhác để xem Ả có mặt mũi nào mà đi gặp Đại Sư Huynh không.

Nói xong A Hoán rời đi,bỏ mặc Nhậm Nhã gọi với theo nhiều lần.

Khi thấy A Hoán đi rồi,Nhậm Nhã nở nụ cười ma mãnh,ánh mắt hằn lên tia máu tà ác.

-Nếu như các ngươi đã muốn bày trận Mộc Kỳ đối phó Ả tiện nhân đó thì Ta cũng sẽ giúp một tay cho thêm phần đặc sắc.

...Rừng Thông Hậu Sơn Trường Bạch Tiên là nơi Bàng Tông Chủ gặp nạn vào hơn sáu năm trước, không phải cấm địa nhưng vì đã từng xảy ra chuyện không may cho nên các đệ tử trong Môn cũng lánh xa nơi này,khiến nó hoang vắng cực kỳ...

Nguyệt Y Thần nghe Bảo Liên nói Lý Tự Nhiên vẫn còn sống và đang ẩn nấp đâu đó dưỡng thương,cho nên nàng đi tìm dấu vết mà Lý Tự Nhiên để lại. Trường Bạch Tiên rộng lớn,xây tựa lưng vào chân núi Trường Bạch,ẩn mình trong rừng ,có nhiều hang động và vực sâu hiểm trở,đệ tử nhập môn mấy năm còn bị lạc đường,huống hồ gì là người ngoại môn không biết rõ địa hình như nàng,nên Nguyệt Y Thần dụng linh lực dịch chuyển loạn xạ vẫn không tìm thấy gì,lạc lối lay hoay mãi nên nghĩ đến Cố Chánh Phương ,bèn truyền tin hẹn Cố Chánh Phương đến gặp mặt để nhờ Y dẫn đường.Trước đó Dương Thiên Hạo đã từng cho đệ tử của Linh Quang Điện tìm kiếm một lượt , không tìm được tung tích của Lý Tự Nhiên nên cho rằng Hắn đã rời khỏi Tô Hà, không tìm kiếm nữa.Bảo Liên thì nghĩ khác đi,vì Y một phần hiểu được tính khí cao ngạo,ngông cuồng của Lý Tự Nhiên.

-Hắn sau khi đánh hạ Hàng Ma Đại Sư thì sẽ không bỏ lỡ việc thu phục Thiên Huyết,Lão Nạp nghe Dương Thiên Hạo nói Y từng đánh nhau với Lý Tự Nhiên ở Tây Quỷ Thành,khi đó Hắn đã Biến Dị Thần,thì chuyện một Dị Thần bị Thiên Huyết đả thương là điều không thể xảy ra.

Mà đệ tử Trường Bạch Tiên phát hiện Hắn bất tĩnh ở lân cận Tô Hà Thành cũng rất khả nghi.Cô nương nghĩ xem một Dị Thần có trong tay Ma Đao Thiên Huyết thì sẽ làm gì?

-Triệt hạ Thần Đao Sinh Ca.

-Đúng!Lý Tự Nhiên chính là do Sinh Ca đả thương,cho nên mới rơi xuống lân cận Tô Hà Thành.Lão Nạp suy đoán ,Hắn sau khi bị Sinh Ca đả thương không còn đủ Thần Lực để khống chế Thiên Huyết nên Thiên Huyết rời khỏi đi tìm kiếm Chủ Nhân thật sự.Lý Tự Nhiên sau khi tỉnh lại ở Dược Phòng thì vội tìm nơi ẩn náu tu luyện để tích lũy lại Thần Lực,gấp rút như vậy chỉ có thể trốn đâu đó trong Trường Bạch Sơn này.

-Nói như vậy thì...Hắn vẫn còn ở Trường Bạch Tiên...Ta,Ta,đi tìm Hắn.

Nơi núi rừng hoang vắng,Nguyệt Y Thần ngồi bệt xuống một gốc cây Thông chờ đợi Cố Chánh Phương đến,đang tịnh tâm dưỡng thần thì nàng nghe thấy tiếng gió dao động bất thường,biết có kẻ đang đến nên đã phòng bị.

A Hoán,Tiểu Bích và hơn mười đệ tử nam,nữ có Linh Đan cấp Bạch Kim xuất hiện.Vừa nhìn thấy Nguyệt Y Thần đã hô hào bày trận

-Yêu nữ cút khỏi Trường Bạch Tiên đi...bày trận.

Những đệ tử nghe lệnh liền bay lên cao phóng xuống những lá kỳ pháp khí, những lá kỳ này từ kích thước nhỏ như bàn tay nhanh chóng biến thành những cột kỳ to lớn như cổ thụ,bảo quanh chỗ ngồi của Nguyệt Y Thần.Bọn họ độ linh lực rót vào trận,điều khiển kỳ di chuyển loạn xạ tấn công vào Nguyệt Y Thần.Nàng hạ đầu mày,nghiến răng

-Hừ... Trường Bạch Tiên có cách tiếp đãi khách thật ấn tượng đó...là các ngươi chọc giận Bổn Giáo Chủ trước đấy nhé...hừ...Tiểu Cửu ra chơi với bọn vô danh tiểu tốt này đi...

Nguyệt Y Thần thả Nhện Tiểu Cửu ra,nó tung hoành đánh phá ,chưa uống xong một chung trà thì đã phá trận Mộc Kỳ rồi,tơ nhện của nó còn trói chặt bọn đệ tử Linh Quang Điện như những cái kén sâu.

-Uỳnh,ùynh...

-Á...aa...Yêu Vật...thả ta ra...

Nguyệt Y Thần cười khẩy khinh bỉ,thu lại Tiểu Cửu vào tay áo,vừa bước đi vừa nói mà chẳng ngoái đầu.

-Bọn vô dụng các ngươi linh lực thấp kém mà muốn đánh nhau với Bổn Giáo Chủ sao,Ta phỉ!

Lúc này bọn họ nhoi nhoi,lăn lộn trên đất ,kêu gào chửi bới, muốn Nguyệt Y Thần thả bọn họ ra.

-Yêu nữ thả bọn ta ra...đồ chết tiệt,đồ tiện nhân...

Nguyệt Y Thần không muốn để ý đến bọn người vô danh kia,nên đã bỏ đi xa một khoảng.Nhưng không ngờ những lá Mộc Kỳ rơi vãi trên đất,bị một lực vô hình điều khiển bay lên cao,cắm phập vào đỉnh đầu của các đệ tử kia.

-Phập!

-Á!

Bọn họ bị Kỳ điều khiển trở thành Mộc Kỳ Nhân,bay theo chặn đường Nguyệt Y Thần.

-Hừ...các ngươi còn muốn đánh nữa à...Ơ...các người...