Chương 22: Sư Tôn nổi giận rồi

Lâm Ngạn Hữu và Nhậm Nhã,Tiểu Liên cùng một số đệ tử của Linh Quang Điện đã chạy khỏi Rừng Châu Mộc đến được ngoại vi Kim Sa Thành,bọn họ dừng chân tại một thôn nhỏ không có tên.Khi bước vào thôn Lâm Ngạn Hữu đã cho các sư đệ muội ngồi nghỉ ở một quán trà ven đường,mọi người cảm thấy an toàn khi thôn dân vẫn đi đi lại lại rất bình thường cho đến khi Nhậm Nhã phát hiện ra một vài chi tiết bất thường.

-Nhị sư huynh thôn dân nơi này có gì đó rất kỳ lạ...bọn họ sinh hoạt không tự nhiên...

Lâm Ngạn Hữu nghe vậy liền đưa mắt quan sát,mắt của Y loé sáng khi phát hiện ra tên chủ quán trà và những người đi đường ánh nhìn cứ tập trung vào bọn họ,bàn tay thôn dân lại quá sạch sẽ không giống như những kẻ làm lụn vất vả.

-Mọi người cẩn thận,bọn họ không phải thôi dân bình thường...e rằng có mai phục...

Tiểu Liên nói

-Mọi người vừa đánh một trận với bọn đồng đạo ngang ngược kia ,bây giờ lại đánh nữa ...muội e chúng ta không còn sức lực để chống trả... chúng ta nên chờ Sư Tôn đến ...

Nhậm Nhã nói

-Tình thế nguy cấp, không chờ được Sư Tôn đến rồi,Muội nghĩ chúng ta nên tập trung lại cùng tạo ra một kết giới bảo vệ chờ Sư Tôn và Đại Sư huynh đến tiếp ứng...

Lâm Ngạn Hữu liền mở chú truyền tin phát đi ,cũng đồng lúc bọn người thôn dân giả mạo kia triệu hồi thần võ tấn công vào đệ tử của Linh Quang Điện.

-Yaaa...đám đệ tử của Trường Bạch Tiên các ngươi chịu chết đi...

Lâm Ngạn Hữu dùng một đạo bùa phản hồi linh tức phát ra xung quanh cản chân bọn tấn công.

-Tất cả các đệ tử Linh Quang Điện mau tụ hội tại đây...yaa...

Nghe lệnh các đệ tử vội chạy về phía của Lâm Ngạn Hữu,đồng loạt bắn linh lực vào đạo bùa của Y điểm trên không trung,từ đạo bùa toả ra những tia linh quang đan chéo nhau thành một trận đồ kết giới bao quanh đệ tử của Linh Quang Điện.Kết giới tạm thời ngăn chặn sự tấn công của những kẻ đồng đạo vô danh kia,nhưng không phải là kế sách lâu dài.

-Hừ...bọn ngươi tưởng sẽ an toàn trong kết giới này sao...đồ nhãi nhép ,bọn ấu trĩ, tất cả mau phá kết giới của bọn chúng đi...lần này phải bắt được bọn chúng để trao đổi với Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo...yaa...

-Keng keng...

Lâm Ngạn Hữu có linh lực mạnh nhất trong các đệ muội cho nên là người giữ vị trí trọng yếu của kết giới,điều này bọn giang hồ tu nhân kia cũng biết rất rõ cho nên bọn chúng hợp nhau bắn linh lực vào phía Lâm Ngạn Hữu

-Hừ tiểu tử thúi một mình ngươi làm sao chống lại bọn ta hả...mọi người tập trung đánh vào Hắn đi...

Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi nói

-Bọn người tiền bối các ngươi cả bọn ức hiếp một vị thiếu niên hậu bối, các ngươi thật đáng phỉ nhổ.Ta phỉ!

Một lão trung niên tướng mạo thô thiển nói

-Hừ...các ngươi là người của Đại Phái Trung Nguyên mà lại cấu kết với Tà Giáo ám hại võ lâm đồng đạo thì ai cũng có quyền đánh các ngươi...bọn ta là muốn cho tên Dương Thiên Hạo biết hậu quả mà Hắn bao che cho Thánh Nữ tà giáo sẽ là thế nào...

Nhậm Nhã nói

-Đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn chúng ta hành sự luôn quang minh chính đại,tiền bối đừng nói bừa!

Một lão khác ốm cao,đôi mắt hi hí nói

-Nói bừa sao?tin tức Dương Thiên Hạo vì bảo vệ cho Nguyệt Y Thần đã ra tay sát hại Tiêu Bang chủ của Tiêu Diêu Bang truyền đi khắp nơi rồi,các ngươi còn muốn chối cãi ư?

Các đệ tử của Linh Quang Điện ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau nghi vấn,Lâm Ngạn Hữu ánh mắt kiên định nói

-Ăn nói hàm hồ...Sư Tôn của ta là chính nhân quân tử,kẻ chết dưới tay của Y không phải là Quỷ quái yêu ma thì cũng là những kẻ bại hoại độc ác...tên Tiêu Bang chủ kia vô cớ bày trận giết hại đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn có chết cũng thích đáng...các ngươi vì lợi ích cá nhân của mình mà đến đây gây sự thì cứ nói thẳng ra hà cớ gì phải dựa vào chuyện của Tiêu Diêu Bang mà che đậy.

Bị nói trúng ý đồ đám người đồng đạo giận đến tím mặt trút linh lực đánh Lâm Ngạn Hữu.

-Hừ...tiểu tử thúi ăn nói vô phép...yaaa...

-Uỳnh...

-Á!

Lâm Ngạn Hữu trúng chưởng lực mạnh bạo văng vào một ngôi nhà,kết giới bị phá vỡ ,đám đệ tử của Linh Quang Điện cũng bị hất văng tứ phía.Đám người đồng đạo đắc chí cười lớn

-Ha haha...bọn nhóc các ngươi làm sao đánh lại bọn ta chứ...mau trói hết bọn chúng lại đi...

-Dạ!

Tất cả đệ tử của Linh Quang Điện hơn mười mấy người bị khốn tiên tác trói chặt,và bị áp giải đến một khoảng đất trống.Lão có tướng mạo thô thiển kia ồn ồn nói

-Có bọn này làm mồi nhử,Dương Thiên Hạo sẽ nhanh mắc vào bẫy thôi...ha ha ha...

....Cánh rừng Châu Mộc...

Nhóm người của Dương Thiên Hạo đang đi trên đường rời khỏi khu rừng rậm,Nguyệt Y Thần và Lý Tự Nhiên không ngừng nói cạnh khoé nhau ,dường như cả hai người này sinh ra là để cãi nhau,từ việc đi nhanh đi chậm hay dừng chân uống ngụm nước cũng khiến cho họ có cớ để chửi đối phương.Dương Thiên Hạo không nói gì chỉ một mạch mặt lạnh tanh và bước đi,Cố Chánh Phương cũng không tiện xen vào chuyện của hai người bọn họ,Y nhanh chân đi theo sau Sư Tôn của mình,chỉ có Nguyệt Y Tiên là lên tiếng can ngăn.

-Ngươi còn to mồm cãi Ta sẽ cho Tiểu Cửu ra cào nát miệng của ngươi.

-Hừ...ông đây cốc sợ,ngươi dám thả nó ra Ta sẽ dùng Tam muội chân hỏa mà nướng nó thành nhện thui.

-Ngươi dám không?

-Thả ra đi...xem ta có dám không...

-Hai người đừng cãi nữa mà...chúng ta sắp ra khỏi cánh rừng này rồi...có thể sẽ gặp lại bọn người danh môn chánh phái kia đấy,chừa sức mà đánh nhau đi...

Dương Thiên Hạo nghe những lời của Nguyệt Y Tiên,trong lòng có chút suy nghĩ ,ánh mắt võ đoán,nhưng chân vẫn ung dung bước đi

-"Phía trước phải chăng đã chuẩn bị cạm bẫy chờ Ta,cho nên Ả Nguyệt Y Tiên này mới nói ra câu đó?Hừm ... không thấy A Khương đâu,lẽ nào Hắn đã rời khỏi rừng từ sớm và chuẩn bị kế hoạch nào đó?có khi nào Hắn đang đi cùng các đệ tử còn lại chăng?"

Lý Tự Nhiên nói

-Hừ vì nể mặt của Nguyệt Y Tiên cô nương ta tạm nhịn cãi nhau với Ngươi.

Nguyệt Y Thần nghe câu nói này của Lý Tự Nhiên chẳng hiểu sao cũng im bặt

-"Nể mặt của Giao Giao sao?Hắn trên đường đi luôn cư xử dịu dàng với Giao Giao,lẽ nào tên tiểu tử thúi này Hắn thích Giao Giao?hừ...sao mình lại cảm giác buồn thế này?"

-Tốt nhất ngươi nên câm luôn đi...hừ.

Lý Tự Nhiên chu mỏ phùng má nén lại những câu chửi không cho thoát khỏi miệng,Hắn chuyển sang cười với Nguyệt Y Tiên

-Cô...ưm... Nguyệt Y Tiên cô nương đi nãy giờ có mệt không?

-Ta không mệt...

Cố Chánh Phương liếc mắt nhìn Nguyệt Y Thần ngỡ ngàng vì thấy được ánh mắt thoảng chút gợn buồn của nàng,nhìn sang thì thấy Lý Tự Nhiên cười cười nói nói với Nguyệt Y Tiên.

-"Nàng ấy đang buồn sao?Vì Lý Tự Nhiên sao?"

Nghe tiếng Lý Tự Nhiên ba hoa khoác lác lại cười nói vui vẻ,Dương Thiên Hạo cũng bực trong lòng liền nghiêng non nửa khuôn mặt về sau buông một câu lạnh hơn băng tuyết Trường Bạch Sơn

-Ngươi im lặng được không hay muốn ta cho ngươi câm luôn.

Lý Tự Nhiên nuốt khan một cái im phăng phắc không dám nói lời nào nữa,khiến cho Nguyệt Y Tiên và Nguyệt Y Thần cũng lạnh cả sống lưng không dám gây chuyện.Cố Chánh Phương thì có chút suy nghĩ

-"Thái độ của Sư Tôn đối với Lý Tự Nhiên thật kỳ lạ!"

Bấy giờ thiên lý truyền âm của Lâm Ngạn Hữu bay đến,Dương Thiên Hạo điểm chú nghe thấy

-"Sư Tôn phía trước có mai phục,xin người cẩn thận."

Đầu mài của Y hạ thấp,ánh mắt kiên định suy nghĩ

-"Tuy ta đã đột phá linh đan lên cấp Đại Hoàng Kim nhưng nội thương vẫn chưa khỏi,miễn cưỡng có thể vận dụng được bảy,tám phần linh lực, không biết kẻ phía trước kia là người thế nào...trong hỗn loạn tên tiểu tử ngáo ngơ này có biết tự lo cho bản thân hay không?"

-Ngạn Hữu báo tin phía trước có mai phục,tất cả nên tùy cơ ứng biến,nếu cảm thấy đánh không lại thì tự bảo toàn mạng sống mà chạy trước đừng quan tâm gì cả.

Cố Chánh Phương nói

-Sư Tôn ,Nhị sư đệ gửi truyền tin cấp bách cho Người ắt hẳn các sư đệ muội đã bị vây khốn,đệ tử nghĩ rất có thể là các sư đệ muội gặp phải bọn người đồng đạo lúc trước vây đánh chúng đệ tử trong rừng Châu Mộc ,trong số bọn họ linh đan cao nhất cũng chỉ là cấp Bạch Kim không có đại cao thủ nào,nhưng có đến gần hai trăm người,so với số đệ tử của Linh Quang Điện chúng ta thì lực lượng hơn hẳn.

Dương Thiên Hạo nói

-Ngạn Hữu đã truyền tin báo trước thì rất có thể bọn người kia đã bắt giữ bọn chúng rồi,và đang bày cạm bẫy chờ Ta bước vào...hai trăm tên tán tiên không phải khó đối phó nhưng các ngươi cũng phải đề cao cảnh giác.

-Dạ!

Mọi người tiếp tục đi độ nửa ngày thì trời tối hẳn cũng vừa bước chân đến thôn vô danh kia.Vì đã có đề phòng trước nên khi thấy đêm xuống mà dân trong thôn vẫn hoạt động huyên náo như họp chợ ban ngày,Dương Thiên Hạo nhếch mép cười khẩy không khoan nhượng mà tống một chưởng mạnh bạo quét thẳng trên đường lớn.

-Hừ...còn giả vờ....yaaa...

-Uỳnh!

-Á...

Linh tức hất văng những tên tán tiên giả mạo kia vào vách nhà,hàng quán tạm bợ cũng bị thổi bay tán loạn,chớp mắt một cái con đường tấp nập phía trước đã sạch nhẵn.Bọn đồng đạo biết đã bị bại lộ liền từ trong các ngôi nhà,ngõ ngách đồng loạt xông ra ,tay lăm lăm kiếm đao sáng loá.

-Dương Thiên Hạo các đệ tử của ngươi đang nằm trong tay chúng ta...khôn hồn thì buông tay chịu trói đi...

-Bọn đệ tử kia đã bị chúng ta vây khốn trong Trận Đồ,bây giờ bọn chúng chỉ còn có nửa mạng ,ngươi muốn cứu bọn chúng thì giao Nguyệt Y Thần ra đây.

Dương Thiên Hạo mặt không biến sắc nói

-Trường Bạch Tiên Môn xưa nay luôn giữ thái độ ôn hoà để đối đãi với võ lâm đồng đạo, Tông Chủ của ta luôn khoan dung với những kẻ vô ý thức,ngông cuồng như các ngươi nhưng Ta thì không,dám vô cớ giết hại đệ tử của ta còn bắt giữ chúng nhốt vào Trận Đồ ,hành vi bại hoại như vậy rất đáng bị trừng trị...nếu muốn Ta không nổi cơn thịnh nộ thì các ngươi mau cút xéo hết khỏi đây.

-Hừ...đúng đúng là ngông cuồng mà...

-Chánh Phương,Tự Nhiên hai đứa mau đi giải cứu cho các đồng môn,ở đây để Sư Tôn lo liệu.

-Dạ,tuân lệnh Sư Tôn.

Lý Tự Nhiên kéo tay của Nguyệt Y Tiên rời đi

-Đi nào Y Tiên cô nương...

-"Ừm...biết ta rành mạch về chú thuật nên bắt ta đi phá Trận Đồ chứ gì...Ông Chủ ngươi thật biết giao việc."

Nguyệt Y Thần thấy thế thì nóng máu chạy theo

-Ngươi buông tay khỏi sư muội của ta đồ ăn mày...

Cố Chánh Phương cũng nhanh chân đuổi theo

-Nguyệt Y Thần cô nương...

Đám đồng đạo định cản chân bọn họ thì bị Dương Thiên Hạo tống cho một chưởng văng tứ phía

-Chạy đi đâu!

-Hừ...cút!

-Uỳnh!

-Á...

-Grừ...Dương Thiên Hạo ngươi dám đả thương bọn ta...cùng lên nào ...yaaa...

Hơn cả trăm tên tán tiên vây quanh đánh với Dương Thiên Hạo,nhưng đều bị Y đánh văng từng tên một,có tên ối máu không đứng lên nổi,có tên bị thương ngất luôn tại chỗ,tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng tàn phế,cho thấy dám chọc giận Dương Thiên Hạo thì kết quả không tốt đẹp gì.

Lý Tự Nhiên và Cố Chánh Phương theo linh tức phát ra mà tìm đến Trận Đồ vây khốn nhóm người của Lâm Ngạn Hữu,nơi đây được cảnh giữ bởi hơn ba mươi tên tán tiên.Cố Chánh Phương nói

-Bọn họ có hơn mười người mang linh đan cấp Bạch Kim, mọi người cẩn thận...

Nguyệt Y Thần nheo mắt một cái nghiến răng nói

-Ta cốc sợ,có bao nhiêu thì lên bấy nhiêu đi...

Lý Tự Nhiên cười méo xệch nói

-Thánh Nữ ngươi nội thương lành hẳn rồi hay sao,mạnh miệng như vậy ngươi lên đánh trước đi!

Nghe lời thách thức của Lý Tự Nhiên,Nguyệt Y Thần bậm môi nổi giận đùng đùng

-Đừng có xem thường ta...yaa...

Nguyệt Y Thần tung ra hàng loạt dãi lụa đỏ quất tới tấp vào bọn người đồng đạo kia,khiến cho bọn họ phải chùn bước,nhưng mấy cao thủ tán tiên có linh đan đạt cấp Bạch Kim không dễ đối phó như vậy,bọn họ né tránh và đáp trả lại hàng loạt chưởng lực.Lúc này cả Nguyệt Y Tiên và Cố Chánh Phương cũng tham chiến ,tuy nhiên ba người bọn họ dù tài giỏi đến mấy cũng không thể địch lại đám đông,chỉ có thể dụng chú thuật phù trợ tấn công.Nguyệt Y Tiên dụng chú tạo ra ảo ảnh là chú thuật độc môn của Hắc Nguyệt Giáo khiến cho trận đánh xuất hiện thêm vài người bản sao của nàng ta ,Nguyệt Y Thần và Cố Chánh Phương làm nhiễu loạn sự phán đoán của các vị đồng đạo kia.

-Aa...sao sao lại xuất hiện nhiều ả Nguyệt Y Thần thế này...ta phải đánh ai đây?

-Hước sao lại có nhiều tên tiểu tử Cố Chánh Phương thế hả?

-Á...cẩn thận đánh lén phía sau...

Nói về tên Lý Tự Nhiên sau khi chọc giận Nguyệt Y Thần khích tướng nàng ta tấn công vào bọn võ lâm đồng đạo thì Hắn lợi dụng khoảnh khắc không ai chú ý này đã chạy sang một góc vẽ bùa điểm chú.

-Hừm,Ả Thánh Nữ điên kia chắc không chống đỡ được lâu,ta phải tạo ra một chú thuật tốc chiến tốc thắng mới được...à...tấn công vào nỗi sợ của bọn họ có khả năng sẽ khiến cho bọn họ không thể ra tay đánh bừa...

Hắn vẽ ra một đạo bùa,độ linh lực chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ thi triển,lúc này bọn đồng đạo kia cũng tìm ra được sơ hở của chú thuật mà Nguyệt Y Tiên tạo ra.

-Mọi người nhìn kìa,bọn người họ không có bóng ...

-Ta hiểu rồi... những kẻ không có bóng in trên đất là ảo ảnh...tấn công vào mấy tên có bóng ấy...thổi đuốc sáng lên đi...

Cố Chánh Phương một mình đánh với hai cao thủ dù duy trì thế phòng thủ vững vàng nhưng cũng không thể kéo dài,linh lực của Y đã tổn hao,khi bị phát hiện ra điểm yếu thì Y bị đánh văng ngã xuống đất ối máu.

-Tiểu tử còn không bắt được ngươi sao...yaa...

-Ầm...

-Á!ụa...

Nguyệt Y Thần và Nguyệt Y Tiên cũng bị đánh văng ,ôm ngực đau đớn

-Á...

-Giao Giao...á...

Bọn võ lâm đồng đạo đắc chí vụn kiếm định giết hại Cố Chánh Phương thì trên không trung bổng dưng hiện ra một trận đồ bằng linh quang đỏ rực to lớn bao phủ cả khu đất ,nó xuất hiện nhanh đến nỗi những kẻ bên dưới chỉ kịp ngước mắt lên nhìn ,và bị trận đồ kia mê hoặc đứng yên như bị điểm huyệt đạo.

-Choang!

-Ơ đó là gì?

Cả Cố Chánh Phương, Nguyệt Y Thần và Nguyệt Y Tiên cũng bị trận đồ trên đầu thu hút,bọn họ cũng trúng chú thuật của Lý Tự Nhiên mà đứng ngơ ra không cử động.

Lý Tự Nhiên thấy tất cả mọi người đều bị chú thuật của mình khống chế thì mới chạy ra nghiên cứu trận đồ giam giữ Lâm Ngạn Hữu và các sư đệ muội.

-Woa...là Rối Nhân Trận...mẹ kiếp Trận pháp tà quái thế này mà bọn chúng dám sử dụng trên người sống còn vỗ ngực tự xưng là danh môn chính phái,ta phỉ... Người vô danh luyện tà thuật thì cho là Ma Đạo,kẻ chính phái dụng Tà chú thì gọi là cái thứ gì hả?Không dạy cho bọn ngươi một bài học thích đáng thật uổng công cho Kẻ tạo ra chú thuật là ta đây ...grừ...

Nói xong Hắn bắt đầu vào trận pháp để phá chú thuật,Rối Nhân Trận chỉ là trận pháp bậc Trung sử dụng con rối làm bằng giấy,rơm hoặc gỗ để vây đánh đối thủ,trong trận sẽ có một con rối chính nắm giữ ấn chú duy trì linh lực thi triển trận,nếu tiêu diệt đúng con rối chính này thì tất cả những con rối còn lại sẽ dừng hoạt động,trận bị phá.Nhưng bọn đồng đạo kia lại sử dụng người sống để tạo trận pháp,nếu con rối chính bị tiêu diệt thì người giữ ấn chú cũng sẽ bỏ mạng.

Lý Tự Nhiên hiểu rõ điều này nhưng Hắn không lo sợ vì Hắn là đệ nhất nhân vật phản diện còn là Tác Giả vẽ ra chú thuật này cho nên Hắn biết cách phá giải chú mà không cần giết hại người nắm giữ ấn chú.

-Cũng may là mình đã cho nhân vật Lý Tự Nhiên những đặc quyền của vai ác toàn năng nếu không thì bây giờ chắc du ngoạn Địa Phủ rồi.Phải đoán cho đúng người giữ ấn chú đánh nhanh thắng nhanh nếu không với linh lực của linh đan cận Bạch Kim như mình sẽ không duy trì được lâu có thể bị bọn họ đánh chết luôn trong trận này...suy nghĩ đi,suy nghĩ nào...là ai sẽ giữ ấn chú... người có linh lực cao nhất là Lâm Ngạn Hữu...có khả năng Hắn nắm giữ ấn chú không...yaa...xí hụt...

Trận pháp thi triển các đệ tử của Linh Quang Điện bắt đầu tấn công vào Lý Tự Nhiên,Hắn may mắn né tránh khỏi đòn tấn công của Tiểu Liên.

-Yaa...cái con nhỏ này cút...

Lý Tự Nhiên không nương tay đá cho Tiểu Liên một cú văng đi,nhưng các đệ tử khác cũng thi nhau đánh vào Hắn,Lý Tự Nhiên phải liên tục né tránh và đáp trả nhưng không quá mạnh tay để không gây thương tích cho đồng môn.

-Á...ta mệt quá rồi nhá,các ngươi tránh ra...yaa...hừ là ai ,là ai giữ ấn chú đây a... không thể dụng linh lực đánh bừa nếu không đúng sẽ giết người vô tội ...mình chỉ có khả năng cứu chữa người nắm giữ ấn chú thôi à...hic hic...nếu biết bản thân mình bị vây hãm trong trận Rối Nhân điên khùng này,mình sẽ vẽ thêm đèn chớp nhá để làm dấu con rối chính ... không phải mất nhiều thời gian nhức đầu võ đoán a...

Lâm Ngạn Hữu ra tay dốc hết sức lực,mỗi chiêu ra đòn đều suýt giết chết Lý Tự Nhiên,Hắn trúng chưởng đau đớn ôm bụng lăn lộn kêu gào

-Á...Nhị sư huynh đau đau...hic hic...bình thường ngươi hoà nhã lắm mà sao trúng chú lại trở nên ác liệt thế này...đau chết ta rồi a...lẽ nào ngươi là Con Rối Chính hả?

Lúc này Nhậm Nhã cũng vung kiếm chém đến Lý Tự Nhiên kiếm khí mạnh bạo khiến cho Lý Tự Nhiên dùng kinh công chạy chối chết quang trận đồ.

-Á mỹ nhân...a tiên nữ ...sao sao lợi hại đến như vậy a...hừ...Ta biết Con Rối Chính là ai rồi...chết nè...yaaa...

Lý Tự Nhiên dồn hết linh lực đáp trả một cú đánh phá trận Rối Nhân.

-Uỳnh ùynh ùynh...

Tiếng nổ vang trời phát ra liên tục khiến cho Dương Thiên Hạo lo lắng,Y dồn hết linh lực đánh ra một chưởng mạnh bạo phát linh tức đẩy văng cả bọn đồng đạo ra xa cả dặm,khiến cho tất cả bọn họ một số ngất lịm, một số đau đớn lăn lộn không còn khả năng cản chân Y nữa.

-Cút!

-Uỳnh!

-Á...

Rảnh tay Dương Thiên Hạo vội dịch chuyển đến khu đất trống phát ra tiếng nổ, trong lòng thì trỗi dậy một niềm bất an tột độ

-Lý Tự Nhiên ngươi sẽ không sao đâu...chờ Ta đến...

Khi đến nơi Dương Thiên Hạo thấy Cố Chánh Phương,Nguyệt Y Thần,Nguyệt Y Tiên và bọn đồng đạo vẫn đang ngước mắt nhìn lên trận đồ của Lý Tự Nhiên đánh ra trên không trung,cách đó không xa thì đám đệ tử còn lại cùng Lâm Ngạn Hữu nằm rãi rác sóng soài trên đất bất tỉnh nhân sự.Y trố mắt, con ngươi dãn rộng, không chớp,gân thái dương nổi lên giật giật,hai cánh môi run lên bần bật,nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai tay thành nắm đấm hét lên như nổ cổ họng phá vỡ sự yên tĩnh của thôn làng trong đêm vắng.

-Lý Tự Nhiên!

Thì ra cảnh kế tiếp đập vào mắt của Dương Thiên Hạo chính là Lý Tự Nhiên ôm hôn Nhậm Nhã giữa một đống hỗn độn ,chọc cho Dương Thiên Hạo nổi cơn tam bành không thể kiềm chế mà bộc phát xung thiên.