Địa điểm tập trung đó chính là tại nơi Vô Mệnh luyện tập. Lúc này bắt đầu có tiếng cười nói xung quanh. Tất cả đã đến đông đủ trừ mỗi Vô Mệnh. Tuy nhiên vẫn chưa đến thời gian nên mọi người xung lại nói chuyện với nhau. Các sư phụ cũng tụ lại trên ghế khán giả bàn chuyện xưa.
Những chiếc ghế này chính là Thiên Hành Lão tốn công làm trong mấy ngày qua. Nguyên liệu chính là những khúc cây chặt về từ nơi mà sư phụ lấy cây làm những khúc gỗ nhỏ cho Vô Mệnh luyện tập thức thứ 3.
Tuy đang cùng nói chuyện với mấy người bạn nhưng ánh mắt của ông vẫn không quên quét qua sân vài lần. Tuy nhiên vẫn là thất vọng thu mắt về. Cuồng chiến lão thấy vậy hỏi : -" Có phải đệ tử của ông vẫn chưa tới không " -" Đúng là không gì dấu được Cuồng huynh, quả thật hắn vẫn chưa tới." Phong lão bà bà lên tiếng : -" Chứ không phải đây là địa bàn của Thiên Hành huynh à, đệ tử đi đâu chẳng lẽ không biết ? " Thiên Hành Lão thở dài : -" Nó ở gần đây thì được chứ đi xa làm sao ta biết.Nên nhớ địa hình ta ở rất đặc biệt không phải tưởng chừng như muội nghĩ đâu." Hỏa Tà Lão nhân lên tiếng : -" Tới giờ rồi. Hay đệ tử lần này của Thiên Hành huynh không dám lộ diện rồi haha. " " Thôi chờ thêm một tí nữa đi. Dù gì cũng không mất gì" Băng di cô cô lên tiếng. Trong toàn bộ người ở đây có lẽ Băng Di là trẻ nhất. Cô Cô này mới ba mươi tuổi. Tuy nhiên bản lĩnh thì không thua gì ai ở đây.Và tất nhiên mảnh bản đồ được tìm thấy 10 năm trước lúc đó cô cô này mới khoảng 20 tuổi. Ở cái tuổi này mà dám mạo hiểm đi đoạt bảo thì phải biết thực lực gì rồi.
Ở dưới mọi người xì xào. Có người bàn tán chuyện tu luyện của mình. Có người thì ngồi tĩnh tu thiền định. Nhưng người lo lắng nhất là Vân Nhi. Lại hơn một năm tính từ khi gặp mặt Vân Nhi đã gần 18 tuổi. Lúc này chính là tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Những đường cong mê người lộ ra, bộ ngực đều đặn và khuôn mặt tăng thêm khí chất phong tình hơn. -" Chết tiệc, cái tên Vô Mệnh này bắt ta phải lo lắng. Hừ sao không giống như cái tên chết yểu rồi. Hừ dám bắt bản cô nương gọi là công tử còn bắt chọn luôn con đường đi vào hệ bóng tối nữa chứ.
Nhắc đến hệ bóng tối, Vân Nhi cả năm nay còn khổ gấp mấy lần Vô Mệnh. Bởi lẽ không có thiên tư như hắn nhưng học có khi còn khó hơn cả hắn. -" Vân Nhi làm gì nổi nóng ghê vậy. Ta có làm gì sai đâu." Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Ngọc Vân lập tức quay lại . Xém tí nữa bật khóc rồi. Sau đó lao vào đấm vào bộ ngực của hắn. Tuy nói đấm nhưng Ngọc Vân cũng không dám đánh mạnh vì sợ hắn đau rồi lại vả mông nàng thì thôi xong luôn.
Lúc này Thiên Hành Lão bay tới mỉm cười nói : -" Tiểu tử làm ta lo muốn chết đây. Cả năm qua tập luyện ra sao rồi " Thiên Hành Lão biết tư chất của Vô Mệnh kinh thiên nhưng cũng không ngờ những sự việc xảy ra trong đại tái đâu. Lúc này Vô Mệnh chắp hai tay thành một quyền rồi cúi đầu cung kính: -" Không làm nhục mệnh" Thiên Hành Lão lúc này cười lớn : -" Tốt, tốt. Đúng là đệ tử của lão phu." Thiên Hành lão tin chắc rằng đệ tử của mình sẽ chắc chắn lọt top 3. Lúc này ông bay về ghế khán giả.
Sau đó mọi người tập trung lại, bỗng một vị lão giả đứng lên nói: - " Ta là Lôi Hoàng Vân. Các ngươi cứ gọi là Lôi Lão hoặc Lôi Hoàng Lão đều được. Lần này ta sẽ làm trọng tài cho cuộc đấu này. Vòng thi rất đơn giản từng người đánh với nhau. Mỗi người mười tràng. Thắng một tràng được một điểm . Người nào được mười điểm sẽ là quán quân. Nếu có nhiều hơn một người đạt mười điểm sẽ tiến hành đấu tiếp. Lúc này ai thắng chung cuộc sẽ là quán quân. Top 3 được mỗi người được chọn một phần quà từ số các phần quà các sư phụ chuẩn bị cho top 3. Còn quán quân sẽ được nhận toàn bộ quà mà các sư phụ chuẩn bị cho quán quân. Các người còn gì không rõ nữa không ?" Bỗng một người hỏi: " Thưa Lôi Lão , nếu đánh hòa thì chia điểm sao ạ ? " -" Cả hai người đó đều không được điểm nào ." Vô Mệnh thì chẳng thèm quan tâm bởi lẽ hắn nghĩ chiến thắng là xong cần gì phải phiền phức, -" Nếu không còn ai hỏi gì thì ta xin thông báo cuộc thi đại tái năm nay chính thức bắt đầu ."