Cảng Yeutton , South Blue
Chiều hôm đó thật bận rộn khi tôi tung tăng từ nơi này sang nơi khác để hoàn thành mọi công việc lặt vặt của mình. Đầu tiên tôi mua đống thức ăn nhét vào trong [inventory] rồi sau đó ghé qua cửa hàng bách hóa mua thêm mấy món đồ. Mọi thứ đã hoàn thành trừ 1 mục trong danh sách.
Vẫn đủ thời gian khắc phục sai lầm tai hại lần trước.
Tôi bước vào mặt tiền cửa hàng nhỏ khiêm tốn và mở to mắt tán thưởng khi bên trong rộng hơn rất nhiều.
"Chào mừng đến cửa hàng Vũ khí Tuyệt vời của Frederick!" Nhân viên bán hàng niềm nở nói. " Ngôi nhà của vũ khí hạng nhất, chính xác nhất, bền nhất. Quý khách muốn mua món gì ạ?"
Từng hàng súng trường, súng ngắn được xếp dọc các bức tường, các tủ trưng bày bằng kính được đặt ở mọi góc, và một cặp súng thần công trang trí treo trên xà nhà. Ít nhất đó là theo tôi nghĩ.
Tôi buộc mình phải ngừng trố mắt nhìn để quay sang nhân viên bán hàng. " Tôi cần một số biện pháp bảo vệ cho bản thân vì sang mai tôi ra khơi."
" Vâng, quý khách đã đến đúng chỗ rồi ạ!" Nhân viên bán hàng giang 2 tay ra. " Quý khách thoải mái ngắm nhìn và hãy nói cho tôi thứ gì làm quý khách thích thú. Có khu vực bắn thử đằng sau cửa hàng giúp quý khách trải nghiệm sản phẩm theo cách tốt nhất, ba phát bắn đầu tiên miễn phí."
" Cảm ơn," tôi khe khẽ trả lời.
Tôi là 1 thằng gà mờ về súng, kinh nghiệm bắn súng duy nhất tôi từng trải nghiệm là từ mấy game FPS. Thêm nữa, súng của One Piece khác hoàn toàn súng trên trái đất. Mọi thứ ở đây dường như là một biến thể nào đó của một cỗ máy nạp đạn, mỗi chiếc đều có những điểm yếu và khuyết điểm nhỏ của riêng chúng.
Một số mẫu thiết kế mà tôi xem qua có vẻ là những mẫu 'bắn một lần' cần phải nạp đạn liên tục, hay có cải tiến chứa thêm đạn trong ổ đạn. Điểm chung của tất cả các khẩu súng là ko bao giờ hi sinh tính thẩm mỹ, trông cứ như ở thế kỉ 17 trên trái đất.
Tôi không chắc chính xác làm thế nào để xử dụng mấy khẩu súng này. Tôi không phải là một chuyên gia, đặc biệt trong lĩnh vực súng hư cấu.
Bước chân của tôi dừng lại giữa chừng khi tầm nhìn ngoại vi của tôi bắt gặp một thứ gì đó hoàn toàn khác với những món đồ còn lại trong cửa hàng. Đầu tôi từ từ quay sang chiếc hộp trưng bày viền đồng và thực sự có thể cảm thấy lông mày của tôi bắt đầu nhướng lên.
" Chính xác mình tìm cái gì?"
Có cặp súng, súng lục ổ quay hiện đại và súng hỏa mai kiểu Carribean. Tôi ko nghĩ súng ngắn ổ xoay tồn tại.
Tôi nhìn chằm chằm vào món vũ khí và có gì đó...quen thuộc... .về chúng. Một ký ức sâu sắc nào đó đã bị lãng quên từ lâu...chờ một chút! Đây không phải là khẩu súng mà Mr. 5 sử dụng trong 'Little Garden'?
Người bán hàng nhận thấy sự quan tâm của tôi và lao vào như kẻ săn mồi khi có thể bán được hàng.
" Tôi có thể thấy quý khách có con mắt tinh tế!" Người bán hàng vỗ tay khen ngợi. " "'Flintlock .44 Calibre, Six Shot Revolver' là mẫu mới nhất của chúng tôi! Nó có một xi-lanh xoay ra sáu ngăn và một cò súng bắn nhanh. Chúng có giá cao hơn nhưng quý khách không thể tìm thấy một khẩu súng lục nào tốt hơn tại South Blue!"
" Mua"
"Tất nhiên thưa quý khách! Tôi mở hộp lấy cho ngài một cái ngay!"
" Ko, ko, ko, tôi ko nói mua 1 khẩu. Cho tôi cả 2 luôn!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chuyến đi đến Philridge hoàn toàn bình yên. Các đoàn thương buôn đến và đi từ thủ đô của vương quốc mỗi ngày nên thật dễ dàng để chúng tôi quá giang trên một chiếc xe ngựa.Rốt cuộc thì phải đi ẩn danh cho chiến dịch như thế này. Theo Jorgen, sử dụng phương tiện vận chuyển chính thức của hải quân chắc chắn sẽ bị chú ý. Masserida có thể có tai mắt khắp đất nước.
Cá nhân tôi cảm thấy rằng trung úy này quá thận trọng nhưng tôi sẽ ko đánh giá công việc của hải quân. Rốt cuộc anh ta vẫn là người phụ trách cấp cao.
Nói về viên trung úy, anh ta đi trước chúng tôi khoảng nửa ngày, phải đi sớm để gặp toán quân mà anh ta đã gửi đến trước đó vài ngày. Thật tiếc là tôi đã mong được nhận dc một số câu trả lời trả lời từ anh ta. Tôi ở thế giới này đc hơn năm mà vẫn biết rất ít ngoài những gì tôi đọc từ manga/anime. Quan điểm của các sĩ quan có thể hữu ích.
Điều này không có nghĩa là chuyến đi thật nhàm chán nếu ko có trung úy. Tôi giết thời gian bằng cách trò chuyện với số du khách, nhà buôn dọc theo tuyến đường hoặc tám nhảm với hạm trưởng. Tôi còn dành chút thời gian kiểm tra dòng thời gian nhưng điều đó không mang lại nhiều kết quả. Mori nói rằng Crocodile vẫn còn nằm trong thất vũ hải và ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu ' cậu tính đi bắt Crocodile à?'
Tôi thực sự nên bắt đầu đọc báo. Nó sẽ giúp tôi tránh được những sai lầm xã hội nho nhỏ này trong tương lai.
Thủ đô chính xác là những gì mọi người mong đơi. Những tòa nhà cao tầng, những con đường lát đá và hàng ngàn người vội vã di chuyển từ nơi này sang nơi khác.Nhìn ra tất cả là một cung điện khổng lồ ở trung tâm thành phố được xây bằng gạch cam và đá cẩm thạch trắng. Lan can dát vàng bao quanh công trình vĩ đại đóng vai trò như một rào cản để ngăn cách giới quý tộc với dân thường.
"Ha! Ấn tượng phải không?" Mori nói bên cạnh tôi. "Lâu đài đó là đầu não đất nước này trong gần 600 năm nay. Chứa đựng rất nhiều lịch sử từng xảy ra ở thành phố này."
Tôi ậm ừ đồng ý nhưng trong lòng nghĩ khác. " 'Không tệ. Nhưng so với cung điện ở Alabasta thì kém xa mấy lần."
" Đi thôi" Mori đặt một tay lên vai tôi. "Trung úy muốn chỉ cho chúng ta địa điểm cuộc họp trước một hôm."
Hai chúng tôi tìm đến điểm hẹn không mấy khó khăn và được gặp Jorgen trong bộ thường phục bí mật đang đợi bên ngoài nhà kho bên bến tàu.
"Thật sự?" Tôi hỏi với tiếng cười mỉa mai. "Lại nhà kho à? Bọn tội phạm thích chọn đây làm nơi tụ tập là sao?"
Jorgen bắt gặp tiếng cười nho nhỏ của tôi bằng một nụ cười của chính anh ta. " Cậu nói đúng. . Tôi không hiểu tại sao chúng không tổ chức tiệc tối như những người văn minh. Nào, tôi sẽ chỉ nơi chúng ta nấp. Tôi muốn mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng trước khi mặt trời lặn."
Bên trong tối một cách đáng ngạc nhiên. Gần như mọi cửa sổ đều được đóng lại bằng ván gỗ hoặc rèm nhôm chỉ cho phép một vài tia sáng chọn lọc lọt vào. Biển bụi bay xung quanh trong những tia nắng và tôi kéo áo che miệng để cố gắng tránh hít phải bất cứ thứ gì.
"Anh có chắc là chúng ta an toàn khi ở đây không?" Tôi thì thầm trong bóng tối.
"Đừng lo lắng Parker. Đây ko phải lần đầu tiên tôi làm như thế này." Jorgen trấn an. " "Cấp dưới của tôi đã theo dõi địa điểm này trong 72 giờ qua. Không ai đến gần nơi này ngoại trừ chúng ta."
" Bọn họ đâu?"
"Núp dưới những tấm bạt ở lối ra phía nam và phía tây. Kể cả cánh cửa chúng ta vừa đi qua, đó là cả ba lối vào tòa nhà đều bị bịt. Không có lối ra vào nào khác. Thư giãn đi. Chúng ta gần đến nơi rồi."
Tôi gật đầu trước lời nói của anh ta nhưng trong lòng cứ cảm thấy lấn cấn.
Cứ như là có gì đó sai sai.
Nửa tá đèn sân khấu bừng sáng trong bóng tối và tôi buộc phải che mắt mình khỏi cường độ sáng. Tiếng lách cách nhẹ nhàng của những khẩu súng trường được lên đạn tràn ngập không khí và tôi có thể mơ hồ nhận ra khoảng 20 bóng người đang đứng trên ban công phía trên nhìn xuống chúng tôi.
"Fuck"
" Có vẻ như những vị khách của chúng ta đã xuất hiện." Giọng nói vang lên cùng một dáng người nhỏ bé trong bộ Pinstripes suit bước lên hàng đầu. " Tao rất vui là tất cả mọi người đều sắp xếp công việc để tụ tập tới nơi này." Người đàn ông vừa nói vừa châm diêm cho điếu xì gà của hắn.
Tôi biết tôi phải lo lắng ngay bây giờ. Điều gì với tất cả các khẩu súng chĩa về phía tôi và đi vào một cái bẫy và mọi thứ. . Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ 'Ồ nhìn này. Trùm mafia trong thế giới hoạt hình chỉ cao hơn 1m2. Thật là ngớ ngẩn.'
"Trung úy!" Mori thì thầm qua kẽ răng, cố gắng hết sức để chỉ ba chúng tôi nghe thấy. "Chúng ta cần báo hiệu cho người của ngài rằng đây là một cái bẫy!"
Tôi chăm chú nhìn vào lưng Jorgen. Tự hỏi anh ta sẽ thực hiện động thái gì. Rốt cuộc thì anh ta là người có kinh nghiệm nhất trong 3 người. Chúng ta có phân tán không? Lao về phía trước? Câu kéo thời gian? Phương án nào đây?"
Jorgen quay về phía sau nhưng vào chúng tôi bằng.... ánh mắt nham hiểm.
Ồ Ồ Ồ
Hiểu hiểu hiểu
Tôi lẽ ra phải đoán trước dc việc này
Một tiếng thở dài buồn bã lướt qua môi tôi. "Không có bất kỳ hải quân nào bên ngoài phải không?" Tôi hỏi có phần cam chịu.
Jorgen nở một nụ cười rất nhỏ nhưng rõ ràng là không hối lỗi. " Tôi ko có ghét gì cậu đâu Parker. Công việc mà thôi."
Tên phản bội bước ra khỏi nơi chiếu ánh đèn sân khấu làm Mori bối rối đưa tay ra. " Thưa trung úy có chuyện-" Hai phát súng cảnh báo bắn ngay dưới chân Mori làm ông ấy im lặng ngay lập tức
" Hạm trưởng Mori." Jorgen bắt đầu hơi đăm chiêu. " Tôi xin lỗi ngài/ Tôi đã rất lơ đãng khi nói với người bạn thợ săn tiền thưởng của ngài về 'chiến dịch' ngay trước mặt ngài. Ngay khi ngài biết điều đó, ngài đã trở thành người có khả năng cao bị loại bỏ. Vì điều đó, tôi xin lỗi. Nhưng hãy coi đây là một bài học. Đừng tình nguyện nhận các nhiệm vụ trong hải quân. Nó hiếm khi có lợi cho ngài "
Với những lời chia tay đó, trung úy nhảy lên không trung nhập bọn cùng lũ cấp cao.
Chúng ta đang ở trong vũ trụ mà môn thể dục dụng cụ ai cũng làm được.
"Jorgen! Đồ phản bội!" Mori gầm gừ, giọng nói của ông ấy nghẹn ngào và vẫn còn khó tin. "Làm thế nào ngài đi phản bội hải quân để chọn cách sống chui lủi như những tên tội phạm cặn bã này? Chúng trả cho ngài bao nhiêu?"
" Trả tiền? Vớ vẩn!" Tên Don lại lên tiếng sau khi rít một hơi xì gà. " Tao ko trả cho nó một xu nào, nó là người trong gia đình. Con trai của chị gái tao."
"Luôn luôn vui vẻ giúp cậu," Jorgen bổ sung, một nụ cười tự mãn xuất hiện trên mặt hắn.
" Điều đó làm ta nhớ đến một thứ mà ta chuẩn bị cho cháu." Tên Don búng ngón tay và lũ tay chân mang tới cho hắn một chiếc rương nhỏ. " Một món quà giúp cháu thăng tiến. Với cái này, cháu thừa sức lên chức trung tá." Masserida cười thầm. " Vài năm sau, cháu thậm chí leo lên được làm Đại tá rồi được giao phụ trách một căn cứ. Sau đó, công việc kinh doanh của gia đình có thể thực sự mở rộng."
Jorgen nhận chiếc rương nhỏ và mở nắp ra, để lộ một quả quýt ngoại cỡ được trang trí bằng những vòng xoáy đen. " "Đáng kinh ngạc." Hắn nhận xét. " Khi cậu nói Wulfric tìm thấy nó, cháu còn hoài nghi." Tên trung úy đóng chiếc hộp lại cẩn thận kẹp chặt nó dưới cánh tay. "Cám ơn cậu. Cậu quá hào phóng."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc và mọi con mắt đổ dồn vào tôi cùng Mori.