Chương 9: Tình tiết này có chút sai!

Trần Phong và Luffy đứng trên chiếc thuyền nhỏ, bóng hình hai người dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người làng Foosha.

Con thuyền từ từ phiêu du trên biển rộng vô cùng tận, hướng về phương xa mà tới. Một đường gió êm sóng lặng, ngược lại không gặp phải hải quái gì.

“Trần Phong, chúng ta đầu tiên phải tìm đồng bạn, ta muốn mười người, còn có cờ hải tặc” Luffy cười tươi nói, dường như trước khi đi cậu đã suy nghĩ rất kĩ về vấn đề này.

“Ừ, lên đường nào, trước kiếm đồng bạn” Lâm Phong gật đầu cười.

Vài ngày nữa trôi qua, lúc này lương thực dự trữ trên thuyền Luffy đã gần hết, Trần Phong cũng bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Hai người họ cũng không phải hoa tiêu, ngay cả một chút kiến thức về biển cũng không biết, đã thế hai người càng không muốn trèo thuyền gì hết, cứ như vậy để con thuyền tự trôi theo tự nhiên.

Trần Phong quả thật không biết phải làm sao, hắn biết kiểu gì Luffy cũng sẽ lên thuyền Alvida, chỉ là đợi lâu như vậy mà lốc xoáy cũng không xuất hiện khiến hắn lo lắng cùng sốt ruột, sợ rằng kịch bản cốt truyện có biến cố xuất hiện dị trạng.

Bình thường Trần Phong không sợ những chuyện như thế này xảy ra nếu như có hệ thống, chỉ là hệ thống hiện giờ vẫn còn chưa xuất hiện, hắn cũng cảm thấy kì quái mà chẳng biết làm sao nên mặc kệ.

Lại thêm một ngày trôi qua, thức ăn trên thuyền sắp hết, Trần Phong vô cùng lộn ruột đến nóng máu, không nói hệ thống chưa thức tỉnh, ngay cả nước xoáy có trong kịch bản dẫn Luffy đi đúng quỹ tích nhân sinh mà cũng chưa xuất hiện. Đêm hôm qua hắn không ngủ được không chỉ vì tiếng ngáy ngủ của Luffy mà còn vì chuyện này làm cho hắn luôn suy nghĩ kĩ lại khi hắn xem One Piece ở kiếp trước.

May mắn kịch bản vẫn sẽ là kịch bản, không có gì thay đổi hào quang nhân vật chính của Luffy sẽ không thể bị dập tắt. Vào buổi sáng ngày tiếp theo, khi mắt Trần Phong bị thâm đen còn Luffy chán nản ngồi thuyền ăn vặt chút lương thực còn sót lại, một cơn lốc xoáy nước đã hiện ra ngay phía trước thuyền nhỏ của hai người.

Cơn gió lốc mạnh mang theo chút bụi trời cùng mùi vị biển cả đập thẳng qua con thuyền của Trần Phong, như cố dùng sức lôi kéo chiếc thuyền bè tí hon vào nước xoáy khổng lồ. Gió thổi mạnh qua mặt Trần Phong, kèm theo chút bụi khiến mắt hắn phản xạ tự nhiên mà híp lại, lòng hắn không vì cơn lốc xuất hiện mà sợ hãi, ngược lại còn vui mừng đến phát rồ.

Trong sự cả kinh của Luffy đang vội vàng trèo thuyền, không giống như Trần Phong có chút bình tĩnh vẫn ngồi yên, thấy con thuyền sắp vào nước xoáy, hắn khẩn trương hét lớn với Luffy để không bị cơn lốc che đi âm thanh của mình: “Luffy, nhanh trốn vào trong thùng gỗ kia”

“Hả, vậy còn anh? Trần Phong!” Luffy nghe Trần Phong nhắc to liền khó hiểu hỏi lại, nhưng vẫn không quên bước vào thùng gỗ theo lời dặn của anh mình.

“Ngu ngốc, em đã ăn trái ác quỷ cho nên sợ nước, nhưng anh chưa ăn nên cũng không sợ, nhanh trốn vào đi, thuyền sắp bị lật rồi!”

Nghe Luffy hỏi, Trần Phong chần chừ một chút rồi mới nghĩ ra câu trả lời, dù sao Luffy chưa biết chuyện hắn đã ăn trái ác quỷ nên hắn có thể nói dối thoải mái.

Nhìn Luffy chui vào thùng gỗ, Trần Phong sau đó mới an tâm mà nhảy vào chiếc thùng gỗ khác gần đó.

Vừa lúc Trần Phong nhảy vào trong đóng lắp thùng lại thì chiếc thuyền gỗ bị lật một phát, trôi nhanh vào trong tâm nước xoáy.

Ở trong thùng gỗ tối tăm không thấy gì, Trần Phong cảm giác chiếc thùng này đang trôi xuống biển, may mà cái thùng này hắn đã nối dây sắt với thùng của Luffy để không bị trôi đến nơi quỷ thần không biết. Chiếc thùng này thiết kế theo dạng nước không thể bị thấm dột vào, cũng vừa với thân hình của Trần Phong nên hắn nằm ngủ ở đây thoải mái.

Không biết đến lúc nào, Trần Phong đang ngủ say trong thùng thì cảm giác như thùng gỗ bị va vào chỗ nào đó, hắn liền nghĩ chắc đã đến chỗ thuyền Alvida.

Chờ một lúc nữa, thấy không có động tĩnh gì ở bên ngoài, Trần Phong liền có chút lo lắng.

Chả lẽ họ lại không vớt thùng ta lên mà chỉ vớt thùng của Luffy? Không đúng, ta đã nối xích sắt vào hai chiếc thùng này rồi mà?

Lại thêm một lúc nữa bên ngoài cũng vẫn chưa truyền đến động tĩnh gì, Trần Phong sốt ruột quá bèn dùng sức phá mạnh chiếc thùng gỗ và nhảy ra ngoài.

Vừa nhảy ra ngoài, Trần Phong lập tức bị khủng cảnh trước mặt làm ngạc nhiên, trong mắt hắn là hình ảnh của một hãng động không to quá, bên trong hàng có đèn đuốc phát ra ánh sáng lửa dịu, soi sáng giữa nơi tối tăm của đáy đại dương.

Khoan đã, lửa dưới nước? Đây ... Không có nước?

Trần Phong giật mình nhận ra hắn đang đứng trên mặt đất ẩm nhưng xung quanh khắp chỗ này không có chút nước biển nào. Hắn nhớ đã buộc chặt dây xích vào hai chiếc thùng gỗ mà?

Lo lắng sợ hãi kèm theo chút hồi hộp quanh quẩn toàn cơ thể Trần Phong, hắn không suy nghĩ nữa mà đi tiếp vào trong hang động gần phía trước kia, ở đó có đáp án sẽ trả lời cho hắn những thắc mắc này.

Trần Phong cứ như vậy từ từ bước vào hàng động, cảnh vật ở trong hang dần hiện rõ lên tại đôi mắt sáng của hắn.

Một cái bàn, một quyển sách, một chiếc hộp gỗ đen kì bí, và ...một quan tài đồng thau, trong phòng chỉ có từng này thứ nhưng đem đến cho Trần Phong một cảm giác vô cùng kì lạ.

Đây... Đây là chỗ quái nào?

Thắc mắc ngày càng nhiều, sự tò mò trong đầu Trần Phong ngày càng lớn mạnh dẫn dắt hắn đi vào trong hang, sờ lên những vật dụng thần bí này.

Những vật này nhìn qua hơi cũ kĩ, nhất là các hoạ tiết trang trí trên quyển sách, chiếc hộp gỗ có các đồ án nhìn qua hơi cổ xưa, nhiều nhất vẫn là quan tài đồng, trên chiếc quần tài đồng thau này có khắc nhiều hình thù xa lạ, các chi tiết khắc trên nó cũng mang theo phần cổ quái, Trần Phong xem qua mấy món đồ này không nhìn ra cái gì cả.

Tò mò cùng với cảm giác lôi kéo Trần Phong từ những thứ này bao trùm lên đầu hắn, không đó dự hắn hồi hộp mở chiếc hộp gỗ ra.

Lắp hộp gỗ dần được Trần Phong mở, đúng lúc bên trong chiếc hộp hiện ra hoàn toàn thì hắn ngây người, một đoàn ánh sáng mãnh liệt bay ra khỏi chiếc hộp vụt mạnh, bay vào mi tâm hắn.

“Keng, phát hiện năng lượng lớn mạnh trong người kí chủ, hệ thống hấp thụ!”

“Keng, hấp thụ hoàn tất, hệ thống chính thức khởi động!”