Quyển một: Phong vân trỗi dậy.
One Piece, nơi hải tặc hoành hành khắp nơi, đâu đâu cũng rình rập nguy hiểm và kì ngộ, tuy nhiên thời đại cũ đã được thay thế bởi kỉ nguyên mới, khiến cho thế giới này lại càng nguy hiểm hơn.
Vào ngày bị xử tử, Vua Hải Tặc Gol D. Roger ngay trước khi chết đã tiết lộ rằng kho báu của ông ta để hết ở ngoài biển ấy nếu ai tìm được sẽ là của kẻ đó. Và thế là những người có máu phiêu lưu và những kẻ tham vọng đều đổ xô ra biển tìm kiếm kho báu vĩ đại nhất, One Piece, Kỉ nguyên Đại hải tặc bắt đầu.
Mười hai năm sau khi Rouge bị xử tử, Đông Hải, vùng đất được coi là yếu nhất trong tứ hải, đồng thời cũng là vùng biển hòa bình nhất. Tuy nhiên đây lại là nơi sinh ra toàn những đại thiên tài, hải quân anh hùng Garp, vua hải tặc Rouge, nhà cách mạng Dragon, còn là quê hương của một vị hải tặc vương tương lai, Monkey D. Luffy.
Đảo Dawn, vương quốc Goa, khu vực ngoại ô thành phố, trong một căn nhà nhỏ rách nát, một nhóm côn đồ mặc trang phục đen, đứng nghiêm chỉnh hai bên trước cửa phòng, trong căn phòng nhỏ là một nam tử cao to quỳ trước một thiếu niên đang nằm ngất trên giường, khuôn mặt người thiếu niên này tái nhợt, một số chỗ trên thân thể bị thương chảy ra chút máu.
Bỗng nhiên thiếu niên mở mắt ra, ngồi bật dậy rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, trên đôi mắt hắn lộ rõ vẻ bỡ ngỡ lạ lẫm nhìn hoàn cảnh khắp phòng.
“Thiếu chủ ngài tỉnh rồi!”Người đàn ông đang quỳ trước giường nhìn thấy thiếu niên tỉnh ngồi dậy liền đứng bật dậy đỡ thiếu niên mà vui mừng nói.
Đúng lúc này, một đoạn kí ức xa lạ hiện lên trước mắt thiếu niên cùng với cảm giác đau nhức choáng váng như búa bổ đầu, thiếu niên liền gào lên ôm đầu đau đớn.
“Thiếu chủ, ngài bị sao vậy? Thiếu chủ! Người đâu mau gọi bác sĩ đến đây!” Nam tử kia cuống lên lo lắng nói với thiếu chủ của mình, sau đó hắn bảo một người bên ngoài phòng.
Người ngoài phòng nghe vậy định đi thì một giọng nói mệt mỏi vang lên: “Không cần, ta khỏi rồi!”. Giọng nói phát ra từ miệng của thiếu niên đang ngồi trên giường. Vừa rồi thiếu niên mới bị choáng đầu đau đớn, mới có vài khắc thiếu niên đã hồi phục lại như thường, có thể thấy được ý chí khác thường của người này.
Trần Phong không ngờ rằng vì cứu ông lão kia mà hắn lại xuyên không, đã vậy lại còn xuyên không tới One Piece. Trong đầu hắn nhớ lại trước khi bị chiếc ô tô kia đâm, lúc đó hắn đang đi trên đường, sau đó nhìn thấy một ông lão kỳ quái sắp bị ô tô đâm, không suy nghĩ chút nào hắn lao nhanh ra cứu ông lão kia, chỉ vì một chuyện này mà hiện giờ hắn thành ra thế này.
Trong lòng Trần Phong vô cùng hỗn loạn cùng hoảng hốt, hắn đoán ra được mình xuyên không là bởi vì vừa rồi truyền đến kí ức lạ lẫm kia, sau khi xác nhận hắn mới chấp nhận việc mình bị xuyên tới đây, hắn cũng không làm gì được, may mắn là hắn không còn gì ràng buộc với Địa Cầu nữa, chỉ là tại sao ông trời lại cho hắn thân phận này.
Trước kia Trần Phong có xem qua One Piece, mỗi lúc cô đơn không có gì làm hắn liền mở One Piece ra xem giải trí, vì vậy One Piece không xa lạ lắm với hắn. Bây giờ xuyên không hắn lại càng cảm nhận được sự khủng bố của thế giới này rồi, nhưng vì sao hắn lại xuyên qua vào thân thể ốm yếu như vậy.
Trong giây phút kí ức truyền xong vào trí não vừa rồi, cũng là lúc hắn biết tới kiếp người mới, cuộc sống mới này của mình như thế nào. Nguyên chủ thân thể cũ tên là Nastu, con của ông chủ một băng nhóm côn đồ tội phạm nhỏ, vào mấy ngày trước ông chủ băng nhóm này cũng tức là cha hắn đã bị đắc tội phải một thiên long nhân, sau đó bị nhóm lính bảo vệ bắn tử và truy lùng ngay tiêu diệt băng nhóm cha hắn gây dựng.
Sau khi trốn thoát, các thành viên trong băng đã thay phiên nhau bảo vệ cho nguyên chủ thân thể này, rồi hôm qua băng nhóm hắn bị người của hoàng gia ở vương quốc Goa truy lùng tận cửa, nguyên chủ thân thể này vì thể trạng yếu đuối kết hợp với việc có vài miệng vết thương trên người liền lập tức bị bất tỉnh, vài phút trước hắn tử vong, tạo cơ hội cho Trần Phong của Địa Cầu xuyên không nhập thể vào.
“Thiếu chủ, sau khi ngài ngất đi chúng tôi đã đưa ngài chạy trốn, bây giờ tạm thời an toàn nhưng vẫn chưa thoát khỏi hoàn toàn truy lã của bọn người hoàng...” Nam tử chưa kịp nói xong thì tiếng hoảng loạn từ bên ngoài kêu lên cùng với tiếng súng lửa và một loạt các tiếng hét vang lên: “Aaa, Brent, bọn chúng tới rồi, mau dẫn thiếu chủ chạy đi”
Người đàn ông đứng bên cạnh Trần Phong nghe vậy liền khẩn trương lên, cõng Trần Phong mà không để ý hắn chút nào chạy theo cửa sau ra ngoài, lập tức chạy lên rừng núi Colubo.
Trần Phong bị nam tử tên Brent cõng lên chạy ra ngoài sau phòng mới kịp phản ứng tình hình, sau đó hắn cùng nam tử Brent trốn vào một bụi cỏ gần đó.
Vừa lúc hai người trốn đi, một bóng người binh lính hoàng gia chạy đến, nhân lúc tên lính kia không kịp đề phòng người hầu cận Trần Phong là Brent liền lao nhanh ra với con dao bén cầm sẵn trên tay cứa mạnh nhanh vào cổ tên lính, động tác rất gọn gàng thuần thục như từng giết rất nhiều người. Trần Phong từ đầu đến giờ biết hoàn cảnh bản thân nên không dám nói câu nào sợ làm hỏng kế hoạch chạy trốn, chỉ là vừa thấy Brent cắt cổ người kia chảy ra huyết sắc liền không tự chủ được buồn lôn, nhìn muốn ngất, hắn mới thấy cảnh giết người trong phim chứ chưa bao giờ chứng kiến tận mắt.
Nhìn thấy thiếu chủ của mình có phản ứng với hành động vừa rồi của mình người hầu cận Trần Phong liền nói:”Xin lỗi thiếu chủ, nhưng nếu ngài không quen dần với hành động này thì về sau ngài rất khó để sinh tồn, hiện giờ tôi có thể bảo vệ ngài, nhưng không có gì đảm bảo tôi sống được hết đời bên ngài, vì vậy ngài hiểu lời tôi nói chứ” Nói xong nam tử giấu cái xác tên lính vào trong bụi cỏ rồi cùng Trần Phong chạy tiếp, cũng không đẻ ý vết máu lê lết trên đất của người lính mới chết.
Trần Phong nghe Brent nói vậy vừa chạy vừa im lặng suy ngẫm, hắn chỉ vừa mới xuyên không tới đây, tất cả mọi chuyện vừa rồi đều thể hiện được đây là một thế giới vô cùng máu tanh mưa gió, chuyện vừa rồi đâu đâu cũng xảy ra, tất cả chỉ là để bảo vệ bản thân thôi, không có gì phải sợ cả. Mới bắt đầu cuộc sống kiếp này hắn cũng không muốn về sau phải chém chém giết giết, tuy nhiên nếu vì vậy mà để cho bản thân gặp nguy hiểm thì hắn nhất định phải chém giết.
Một lúc sau, một đoàn lính hoàng gia chạy đến chỗ mà hai người Trần Phong vừa trốn, trong đó có một người đàn ông tráng kiện cao to đi theo vết máu trên đất, đến sau bụi cỏ nhìn thấy xác tên lính vừa bị Brent giấu đi trong bụi cỏ, người đàn ông nhìn về phía trước, trùng hợp đó lại là hướng mà hai người Trần Phong chạy trốn.
Vừa mới chạy được một chút, Trần Phong liền ngồi bệt xuống đất thở dốc: “Phù... ta khôn chạy nổi nữa rồi, hay là dừng lại nghỉ chút đi!”
Nghe được tiếng thiếu chủ, Brent lạnh giọng nói: “Thiếu chủ, giờ mà nghỉ ở đây thì tất cả mọi thứ sẽ trở thành vô nghĩa, ngài nghĩ bọn tôi hi sinh mạng sống của mình chỉ để bảo vệ một mình ngài mà giờ ngài lại ngồi đây bảo mệt rồi cứ thế bỏ mặc tất cả, kể cả là sinh mạng những huynh đệ chúng tôi sao?”
“Tôi cứ nghĩ cha ngài là một người tài giỏi thì con của ngài ấy cũng vậy, chỉ là bây giờ tôi đã biết ngài không xứng làm chủ nhân của tôi nữa, nếu ngài coi trọng sinh mạng của mình và huynh đệ chúng tôi, thì hãy đứng lên như một người đàn ông chứ đừng yếu đuối đàn bà ngồi đó than!”
Trần Phong nghe vậy trong lòng rung động, từng lời nói của Brent thấm thía đâm vào lòng hắn, không nói lời nào hắn cố gắng đứng dậy, mặc cho chân còn run, mặc cho thể lực trong người không còn, mặc cho sự mệt mỏi tinh thần hay thân thể, hắn chống gượng, chật vật đứng dậy đi tiếp dù có chút khập khiễng.
Brent nhìn lấy thiếu chủ, trong lòng âm thầm gật đầu hài lòng, đang định chuẩn bị đỡ Trần Phong chạy trốn tiếp thì đúng lúc này, từ phía xa có một bóng người dần xuất hiện sau lưng Trần Phong, nhìn thấy người này, Brent lập tức co rụt mắt lại, cứng đờ người ra.
Trần Phong thấy Brent có chút kì lạ thì mới cảm nhận được sau lưng có một khí tức nguy hiểm, quay người ra sau hắn nhìn thấy một người đàn ông cao to mặc phục trang đội thị vệ hoàng gia, vừa nhìn qua người đó Trần Phong liền lạnh sống lưng.
“Hahaha, cuối cùng cũng tìm ra bọn hạ đẳng các ngươi, chết đi!” Nam nhân mặc đồ thị vệ hoàng gia cười to, trên khuôn mặt lộ vẻ điên cuồng, lấy súng bên hông rồi bắn mạnh về phía Trần Phong.
Brent ngay từ lúc nhìn thấy người nam nhân kia đã đề cao cảnh giác tới mức lớn nhất, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, không biết lúc nào trán hắn đã chảy xuống một giọt mồ hôi. Nhìn thấy nam nhân kia bắn ra một viên đạn bay theo quỹ tích về phía lồng ngực của Trần Phong, Brent không do dự liền đẩy thiếu chủ của mình sang một bên, sau đó viên đạn bắn trúng người hắn.
Vừa bị nam nhân bắn trúng, Brent không thể đi được nữa, chỉ có thể hét to lên: “Thiếu chủ chạy đi!”.
Trần Phong mới nhìn thấy Brent bị bắn xuyên qua ngực, không hiểu sao chân hắn run run không đứng dậy nổi, đỏ mắt lên, bỗng nhiên lúc này kí ức thân thể hắn mới nhập ùa về, tuổi thơ vui vẻ lúc nhỏ hiện lên trước mắt. Đó là một người đàn ông luôn đi bên cha hắn, mỗi khi rảnh hay cùng hắn chơi đùa, thả diều... hay dạy hắn là một người đàn ông thực sự, không được yếu đuối bị kẻ khác bắt nạt.
Brent biết thiếu chủ sẽ không chạy, hắn hét to lần nữa: ”Chạy mauuu..!”
“Đùng”, Brent chưa kịp nói xong thì một phát đạn nữa xuyên qua ngực hắn, cảm thấy chưa thỏa mãn tên đội trưởng lính hoàng gia kia lại bắn phát nữa vào ngực Brent.
“Đùng... đùng...đùng”
Lúc này Brent đã ngừng thở, hai mắt trắng dã nhìn lên trời, trên thân có vài lỗ máu đỏ thẫm.
“Khôngg!” Trần Phong gào khàn giọng lên, đôi mắt dàn dụa lệ rơi.
Giờ phút này cảm xúc đã lấn áp tâm trí Trần Phong, một chút cảm tình còn sót lại của Nastu làm ảnh hưởng đến lí trí hắn, hiện giờ hắn không phải là người của Địa Cầu nữa mà chính là Nastu của thế giới One Piece.
Trần Phong vừa khóc vừa ôm lấy thi thể của Brent, không để ý đội trưởng thị vệ hoàng gia đang bước đến gần mình.
Nam nhân thị vệ kia lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn thi thể Brent, rồi tiến về phía Trần Phong, khi hắn cách Trần Phong vài bước thì dừng lại, rút con dao giấu dưới giày ra phi về phía Trần Phong.
Ngay trước một giây con dao đâm trúng lưng Trần Phong thì một ánh sáng từ trên trời bay xuống, chớp mắt đã nhập vào trong đầu hắn.
“Đing, phát hiện túc chủ phù hợp yêu cầu, lập tức tiến hành dung hợp, trong lúc dung hợp ai làm phiền sẽ bị tiêu diệt!” Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Trần Phong.
Khi con dao đâm vào Trần Phong, một vòng tròn mờ ảo hiện lên xung quanh thân hắn, sau đó con dao văng ngược trở lại, đâm trúng vào người tên kia.
Cùng lúc tên nam nhân của lính hoàng gia bị chết, Trần Phong cũng không hiểu sao liền ngất đi.