Chương 15: Người Cầm Dù

Lôi Hận rất hận.

Cả đời hắn đều hận.

Hận một người so với yêu một người còn tốn thời gian hơn, huống hồ số người mà hắn hận còn nhiều hơn cả số người mà hắn quen biết. Hắn hận cả những người mà hắn chưa thấy qua, thậm chí có khi còn hận cả chính mình.

Người duy nhất mà hắn không dám hận là Lôi Tổn.

Hiện giờ người mà hắn hận nhất chính là Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm xâm nhập trọng địa Phá Bản môn của Lục Phân Bán đường, giết người của bọn hắn, sau đó lại nghênh ngang rời đi. Lôi Hận nghĩ đến chuyện này lại hận không thể đem Tô Mộng Chẩm cả da lẫn xương đều nuốt vào trong bụng.

Địch đại đường chủ đã từng nhận xét về hắn như sau: “Lôi lão tứ khi hận một người, cho dù võ công không bằng đối phương, nhưng hận ý của hắn cũng đủ khiến cho đối phương sợ hãi chạy mất.”

Trong chợ này có chín mươi hai tên cao thủ mai phục, đều là tinh binh trong đường của hắn. Chỉ cần Địch Phi Kinh ra lệnh một tiếng, lập tức có thể trong nháy mắt đem Tô Mộng Chẩm chia thành một ngàn bốn trăm năm mươi sáu miếng thịt nát.

Nhưng Địch đại đường chủ vẫn không hạ lệnh.

Khi hai mươi chín người cầm dù xanh kia xuất hiện, Lôi Hận hận đến mức gần như nuốt cả môi dưới của mình.

Bởi vì bọn họ đã đến.

Những người này vừa đến, trận thế do hắn và thủ hạ bố trí đã hoàn toàn bị phá tan. Lôi Hận trong lòng có hận cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bọn họ là “Vô Phát Vô Thiên”, một đội tinh binh dưới trướng Tô Mộng Chẩm, hôm nay ít nhất đã xuất động một nửa.

Lôi Hận biết nếu như hắn liều lĩnh phát động tấn công, chỉ sợ không bao giờ có thể hận người được nữa, chỉ có hối hận.

Không chừng ngay cả cơ hội hối hận cũng không còn.

Một người trẻ tuổi nhìn có vẻ khù khờ, cầm một cây dù bằng đồng đen, từ trong đám người cầm dù xanh kia đi về hướng Tô Mộng Chẩm.

Khi y đi ngang qua Sư Vô Quý, ánh mắt vốn thờ thẫn bỗng hiện lên một loại cảm tình nói không nên lời.

Y trầm giọng hỏi:

- Đều chết cả rồi sao?

Sư Vô Quý cười khổ nói:

- Cổ Đổng và Hoa Vô Thác là phản đồ.

Người trẻ tuổi vẻ mặt khù khờ này giật mình một cái, vẫn tiếp tục đi về phía Tô Mộng Chẩm, vái chào nói:

- Thuộc hạ tiếp giá đến chậm.

Tô Mộng Chẩm khẽ gật đầu:

- Ngươi không chậm, đến rất đúng lúc.

Vương Tiểu Thạch nhìn đông nhìn tây, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, nhìn thấy có vẻ lần này lại không chết được, nhịn không được nói:

- Hóa ra thật sự có chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết, kịp thời kịp lúc.

Tô Mộng Chẩm cười nhạt một tiếng, trong mắt có ý khinh thường.

Sư Vô Quý liếc nhìn thần sắc của Tô Mộng Chẩm, nói ngay:

- Trước khi đến Phá Bản môn, công tử đoán được người của Lục Phân Bán đường sẽ chặn đánh trên đường rút lui, cho nên trên đường đi đã để lại ám hiệu, nhờ vậy Mạc Bắc Thần mới có thể điều binh đến kịp.

Bạch Sầu Phi “à” một tiếng:

- Thì ra là Mạc Bắc Thần.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:

- Sao ta không thấy ám hiệu do các người lưu lại?

Sư Vô Quý nói:

- Nếu để cho các người thấy, đó còn là ám hiệu sao?

Bạch Sầu Phi thở dài:

- Nói cũng phải. Nếu như Tô công tử của Kim Phong Tế Vũ lâu tùy tiện đi giết địch, trên đời sớm đã không còn cái danh hiệu “Hồng Tụ Mộng Chẩm Đệ Nhất Đao” này rồi.

Vương Tiểu Thạch ngơ ngác nói:

- Hóa ra các người muốn dụ cho lực lượng của Lục Phân Bán đường xuất hiện, quyết đấu một phen ở nơi này.

Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi:

- Lần này người đến là Lôi Tổn hay Địch Phi Kinh?

Mạc Bắc Thần có vẻ mặt khù khờ kia đáp:

- Là Địch Phi Kinh.

Tô Mộng Chẩm liền nói:

- Vậy hôm nay chỉ xem như đàm phán, không phải quyết đấu.

Bạch Sầu Phi ở bên cạnh nháy mắt với Vương Tiểu Thạch, nói:

- Xem ra câu chuyện này đã dạy cho chúng ta biết, trong thiên hạ quả thật không có chuyện gì may mắn.

Vương Tiểu Thạch xoa xoa tay cười nói:

- Xem ra câu chuyện này sớm đã định sẵn vai diễn của chúng ta rồi.

Bạch Sầu Phi nhìn về phương xa, lại ngẩng mặt lên trời thở dài:

- Hơn nữa câu chuyện này giờ chỉ mới bắt đầu.

Vương Tiểu Thạch nhìn theo ánh mắt của y, liền trông thấy một đoàn người tay cầm dù giấy màu vàng mới tinh bước đi tha thướt.

Mạc Bắc Thần bỗng trợn trừng hai mắt, con ngươi sáng ngời đột nhiên giống như căng ra làm mí mắt bị ép thành hơn hơn mười lớp da dày, sắc bén như ám khí. Y chỉ nói một câu:

- Lôi Mị đến rồi.

Lôi Mị đương nhiên là một nữ nhân.

Theo giang hồ đồn, Lôi Mị là một trong ba nữ nhân thần bí nhất, xinh đẹp và có quyền lực hiện nay. Ba đặc điểm này đều có thể khiến cho nam tử trên thế gian động tâm, ít nhất cũng sẽ hiếu kỳ.

Trong lời đồn, có người nói Lôi Mị mới là con gái một của Lôi Chấn Lôi, người năm đó một tay gây dựng nên Lục Phân Bán đường. Sau đó lại để cho Lôi Tổn, một nhân vật xuất sắc của Lôi môn cùng họ nhưng khác dòng đoạt được quyền hành. Nhưng niệm tình Lôi Chấn Lôi bồi dưỡng, Lôi Tổn vẫn bố trí cho Lôi Mị làm Tam đường chủ. Có người khác lại nói Lôi Mị yêu mến Lôi Tổn, không tiếc đem chức vị Tổng đường chủ giao cho y. Nhưng cũng có người nói Lôi Mị tự thấy tài năng không bằng Lôi Tổn, vì để làm rạng danh Lục Phân Bán đường nên cố ý nhường chức.

Lại có lời đồn rằng Lôi Mị mới chính là dòng bên của Lôi môn, thật ra là tình nhân của Lôi Tổn. Sau khi Lôi Tổn và người vợ cả lâu năm “Mộng Ảo Thiên La” Quan Chiêu Đệ ly hôn, y vẫn luôn có quan hệ mờ ám với Lôi Mị này. Thậm chí có người hoài nghi Quan Chiêu Đệ sớm đã chết trong tay Lôi Mị, cho nên hơn mười năm nay mới không xuất đầu lộ diện.

Bạch Sầu Phi đương nhiên biết Lục Phân Bán đường có một Lôi Mị như vậy. Y từng hỏi Triệu Thiết Lãnh xem Lôi Mị là người thế nào, Triệu Thiết Lãnh chỉ có thể cười khổ nói: “Trong Lục Phân Bán đường có ba người vĩnh viễn không thể hiểu được. Một là Lôi Tổn, không ai hiểu rõ y là người thế nào, bởi vì y vốn không cho người ta hiểu. Hai là Địch Phi Kinh, chỉ có y hiểu rõ người khác chứ không ai có thể hiểu rõ y. Ba là Lôi Mị, cô ta là người rất dễ hiểu, nhưng ngươi sẽ rất nhanh phát hiện sự hiểu biết của mỗi người đối với cô ta đều không giống nhau, cô ta muốn cho ngươi ‘hiểu rõ’ mặt nào của mình, ngươi cũng chỉ có thể ‘hiểu rõ’ một mặt đó.”

Bạch Sầu Phi từng nghe nói đến Lôi Mị, cũng muốn gặp Lôi Mị.

Y là một hán tử cao ngạo, nhưng đối với nữ nhân nổi danh cũng sẽ cảm thấy có chút hiếu kỳ, ít nhất là muốn xem thử một lần..

Vương Tiểu Thạch cũng từng nghe nói trong võ lâm có một Lôi Mị.

Lôi Mị tại Lục Phân Bán đường chỉ huy một đội ngũ thần bí, nàng ta là ái tướng của Lôi Tổn. Nghe nói hiện nay trên giang hồ có ba nữ nhân thần bí xinh đẹp, một người là phu nhân của Lôi Tổn, một người là con gái của Lôi Tổn, còn một người là thủ hạ Lôi Tổn. Lôi Tổn này thật sự có phúc khí, thủ hạ mãnh tướng như mây, nam là anh kiệt còn nữ thì lại là mỹ nhân.

Khi đó Vương Tiểu Thạch chợt có một suy nghĩ: liệu một ngày nào đó hắn cũng có nhân thủ như vậy hay không?

Một người nếu muốn luyện thành tuyệt nghệ, chỉ cần bền lòng, có sức chịu đựng, dũng khí và tài hoa thì sẽ không khó thành công. Nhưng một người muốn nắm giữ quyền hành thì cần phải có dã tâm thật lớn, phải đủ tàn nhẫn và giỏi về xử lý nhân sự.

Vương Tiểu Thạch cũng muốn hoàn thành một vài chuyện lớn mà người khác không thể hoàn thành, nhưng lại không có dã tâm và tham vọng phải bất chấp tất cả để đạt được thành tựu.

Nếu muốn hắn hi sinh tất cả, thay đổi tính tình để đạt được quyền thế, hắn thà rằng không làm.

Nhưng thanh niên thường vẫn có mục tiêu, có những ước mơ. Hắn muốn xem thử Lôi Mị, người có thể giúp đỡ Lôi Tổn giành được thiên hạ dáng vẻ thế nào?

Cho nên hắn cũng quay đầu nhìn.

Nhưng bọn họ đều không thấy được Lôi Mị.

Một đám cô gái khoảng chừng mười bảy, mười tám người, tất cả đều mặc quần áo màu vàng nhạt, tay áo nhỏ, eo buộc chặt, mặt mày xinh đẹp, tay cầm dù giấy màu vàng tha thướt đi qua.

Những cô gái này đều xinh đẹp đáng yêu, nhưng không biết ai mới là Lôi Mị.

Đám cô gái này vừa xuất hiện, những người trong chợ kia ngoại trừ Lôi Hận đều tập trung lại một góc phố Đông Tam Bắc, giống như muốn nhường con đường này cho mười mấy thiếu nữ kia.

Trên mặt Mạc Bắc Thần cũng lộ ra vẻ kỳ quái.

Hai mươi chín người trong tay cầm dù giấy màu xanh lá đậm bắt đầu biến đổi trận pháp, rất chậm nhưng cũng rất ổn định.

Bọn họ hình thành một trận thế mới vì đám cô gái vừa nối đuôi nhau đi tới, một trận thế có thể ứng phó với hơn mười thiếu nữ nhìn có vẻ yếu ớt này.

Vương Tiểu Thạch hỏi Bạch Sầu Phi:

- Ai là Lôi Mị?

Bạch Sầu Phi nói:

- Ngươi không thấy những cô gái này sao?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Nhưng nơi này có đến hơn mười cô, rốt cuộc ai mới là Lôi Mị?

Bạch Sầu Phi lại hỏi:

- Ngươi thấy những cô gái này có đẹp không?

Vương Tiểu Thạch thành thật trả lời:

- Đẹp.

Bạch Sầu Phi nói:

- Đẹp là được rồi. Có gái đẹp thì cứ nhìn rồi nói sau, mặc kệ ai là Lôi Mị.

Vương Tiểu Thạch ngẫm nghĩ rồi nói:

- Đúng.

Hắn hiểu được ý tứ của Bạch Sầu Phi: vui chơi thì phải đúng lúc.

Xem ra trước mắt vô cùng hung hiểm, chỉ nên cố gắng nghĩ về những điều tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều vào những việc xấu.

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Tô Mộng Chẩm nhìn những cô gái cầm dù vàng, lại nhìn sang “Vô Phát Vô Thiên” do Mạc Bắc Thần chỉ huy, lại quan sát thế mưa một chút. Y lấy từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ, đổ ra vài viên thuốc nhỏ sau đó ngẩng đầu nuốt vào.

Nước mưa rơi trên mặt y giống như nước mắt đau đớn bắn ra.

Lúc y uống thuốc, cho dù là Mạc Bắc Thần hay Sư Vô Quý đều không dám quấy rầy.

Một lúc sau Tô Mộng Chẩm mới khẽ đặt một tay trước ngực, hai mắt lại phát ra ánh sáng lạnh lùng.

- Địch Phi Kinh ở đâu?

Mạc Bắc Thần lập tức đáp:

- Tam Hợp lâu.

Tô Mộng Chẩm nhìn sang căn lầu gỗ thứ ba bên cạnh đường phố. Đây vốn là một tiệm rượu, tổng cộng có hai tầng lâu.

Tô Mộng Chẩm nói với Mạc Bắc Thần:

- Ngươi hãy chờ ở đây!

Y lại nói với Sư Vô Quý:

- Ngươi hãy theo ta lên!

Sư Vô Quý và Mạc Bắc Thần đều đáp:

- Vâng!

Vương Tiểu Thạch hỏi:

- Còn chúng ta thì sao?

Tô Mộng Chẩm đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt.

Y móc ra một chiếc khăn tay trắng tinh che miệng lại.

Lúc y ho cả hai vai đều run lên, giống như một cái ống bễ lâu ngày đang hút không khí bên trong phổi, hít thở nặng nề như lúc nào cũng có thể đứt hơi.

Một lúc sau y mới bỏ khăn ra.

Vương Tiểu Thạch thoáng nhìn thấy trên chiếc khăn trắng tinh đã nhuộm một vệt đỏ khó coi.

Tô Mộng Chẩm khép mắt lại, liên tục hít ba hơi, sau đó mới từ từ mở mắt ra, hỏi Vương Tiểu Thạch:

- Ngươi biết trên lầu này có ai không?

Vương Tiểu Thạch chăm chú nhìn y, ánh mắt không dời. Khi hắn trông thấy Tô Mộng Chẩm ho kịch liệt, hắn đã quyết định mình sẽ làm gì, nên làm gì rồi.

Hắn trả lời:

- Địch Phi Kinh.

Tô Mộng Chẩm lại hỏi:

- Ngươi có biết Địch Phi Kinh là ai không?

Vương Tiểu Thạch đáp:

- Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường.

Tô Mộng Chẩm dùng ngón tay vô lực chỉ về phía tòa lầu gỗ kia:

- Ngươi có biết một khi đã đi lên, không ai có thể đoán được liệu mình có còn sống để đi xuống hay không?

Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói:

- Lúc ta và ngươi xông đến Phá Bản môn, cũng biết rằng chưa chắc có thể rời khỏi ba con đường đó.

Tô Mộng Chẩm nhìn thẳng vào hắn một cái.

Chỉ nhìn một cái.

Sau đó y không nhìn Bạch Sầu Phi, nhưng lại hỏi:

- Còn ngươi thì sao?

Bạch Sầu Phi hỏi lại:

- Võ công của Địch Phi Kinh rất lợi hại sao?

Trên mặt Tô Mộng Chẩm xuất hiện một loại thần sắc giống như cười mà lại không cười:

- Nếu ngươi muốn đi lên thì tự nhiên sẽ biết, còn nếu không muốn lên thì hỏi làm gì?

Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:

- Được, ta lên.

Vì vậy một nhóm bốn người bọn họ ngang nhiên đi vào Tam Hợp lâu.

Dưới lầu chỉ có những chiếc bàn xếp chồng, không có một ai.

Tô Mộng Chẩm nói với Sư Vô Quý:

- Ngươi hãy bảo vệ ở đây!

Sư Vô Quý liền cầm đao canh giữ ở cửa lớn, giống như cho dù có thiên quân vạn mã xông đến, y cũng không cho phép bọn chúng vượt qua nửa bước.

Sau đó Tô Mộng Chẩm ưu nhã bước từng bước lên lầu.

Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đi ở hai bên phía sau, không nhanh không chậm cùng lên lầu.

Bọn họ cùng nhau lên lầu như vậy, trong lòng có một cảm giác đặc biệt, giống như chỉ cần bọn họ đi cùng nhau thì sẽ không sợ mưa gió, không sợ hiểm nguy, trong thiên hạ cũng không có gì ngăn cản được bọn họ tiến về phía trước.

Bọn họ sóng vai đi lên lầu.

Trên lầu có thế giới của trên lầu.

Thế giới đó là gì?

Thật ra trong cuộc đời con người vẫn thường có những lúc lên lầu, không ai biết trên lầu có thứ gì đang chờ bọn họ.

Người chưa lên lầu tìm mọi cách để lên lầu, bởi vì họ muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên lầu. Khi lên lầu rồi thì lại muốn lên thêm một tầng nữa, hoặc là tìm trăm phương ngàn kế để không phải lăn xuống lầu.

Lầu càng lên càng dốc.

Lầu càng cao càng lạnh.

Trên lầu gió lớn, lầu cao khó dựa, nhưng người người vẫn cứ thích lên lầu, thích trèo lên chỗ cao.

Chỗ cao chính là nơi nguy hiểm.

Ba người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi gần như đồng thời lên lầu, cho nên bọn họ cũng gần như đồng thời nhìn thấy một người.

Địch Phi Kinh, Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường.

Y ở tại Lục Phân Bán đường dưới một người mà trên vạn người.

Thậm chí phần lớn người đều cho rằng, người được tôn kính nhất bên trong Lục Phân Bán đường không phải Lôi Tổn mà là y.

Có điều Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi không ngờ được, xuất hiện trước mắt bọn họ lại là một người như vậy.