_ Chị Thiên, xem em mặc cái áo này đẹp không - Ngọc mỉm cười, ngắm nghía mình trong gương…
_ Ừm… Em giống như thiên thần vậy - Tôi mỉm cười
_ Ừm, Tú biết cách lựa đồ thật, em sướng nhaz - Thiên Hương mỉm cười
_ Chị có đôi giày rất hợp với cái áo này, em muốn mượn không - Tôi vui vẻ
_ Chị cho em mượn thật hả. - Bảo Ngọc mở to mắt
_ Ừm - Vừa nói tôi vừa mở hộp giày ra. Trong đó là đôi giày pha lê cao cỡ 5phân, có đính 1 hột đá nhỏ làm điểm nhấn. Trong đôi giày đơn giản nhưng rất dễ thương.
_ Oa… Em cảm ơn chị - Bảo Ngọc ôm chầm lấy Tôi…
_ Hỳ… Đi đi, trễ giờ rồi kìa - Vy Phương mỉm cười nhìn con bé…
Kể đến đây, nước mắt Lạc Thiên bỗng trào ra, cô nàng khẽ đưa tay lau mấy giọt nước mắt. Du đặt tay lên vai an ủi Lạc Thiên…
« Giữa đêm, tôi nghe tiếng gõ cửa. Vy Phương ra mở cửa, thì thấy con bé, quần áo sốc sếch, đầu tóc rối bù xù… Phương đỡ con bé, có lẽ nó đã khóc rất nhiều, mắt con bé đỏ hoe… »
_Em.. Em làm sao vậy… - Vy Phương lo lắng hỏi
_ Tú đánh em hả… sao sao vậy.. Em đừng làm tụi chị lo mà - Tôi lo lắng
_ Bảo Ngọc.. Bảo Ngọc - Thiên Hương lay lay Bảo Ngọc… Nó không nói gì… ôm chầm lấy tôi khóc nức nở… - Tôi khẽ xoa xoa tấm lưng trần của nó… Khi đã bình tĩnh được 1 tí, nó kễ lại những chuyện đã xảy ra trong tiếng khóc… Chỉ trong 1 đêm, tên khốn ấy đã lấy đi sự trong trắng của con bé… Sáng hôm sau, tôi không thấy con bé đâu. Cả nhóm tôi đi tìm thì thấy mọi người bu quanh cành cây đa sau khuôn viên. Linh tính nói cho tôi điều gì đó, tôi chạy đến… Cả nhóm tôi sững sờ… Bảo Ngọc đã treo cổ tử tự ở đấy - Giọng Lạc Thiên cay đắng khi nhắc đến cái chết của Bảo Ngọc…
- Cậu đừng buồn nữa.. Nhưng cậu nói là nhóm cậu có 4 người, vậy còn 2 người Thiên Hương và Vy Phương đâu ?? - Du thắc mắc… Lạc Thiên không nói gì… Khẽ lấy 1 tấm hình khác đưa cho bọn tôi.. Đây là cô gái có mái tóc ngắn cắt ngắn, mái tóc bạch kim, trong rất cá tính, đôi mắt Thiên Hương có màu bạc trong suốt như pha lê giống nó. Nó khá ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt ấy…
- Đây là Phạm Thế Thiên Hương… 1 tháng sau khi Bảo Ngọc chết, vào đêm trăng rằm thi…
_ Lạc Thiên… Có người hẹn tớ ra khu nhà hoang chỗ mấy cánh hoa bồ công anh. Cậu cho tớ mượn cái váy của cậu đươc không - Thiên Hương quay qua hỏi tôi
_ Ừm… Ocê hết… Nhưng người đó là ai vậy ? - Tôi ngạc nhiên hỏi
_ Tớ cũng không biết. 1 anh chàng fan nào đó. - Thiên Hương nháy mắt
_ Đi rồi về sớm nhaz. Cẩn thận đó - Vy Phương căn dặn
_ Biết rồi.. Bà cụ non. Tui có võ mà, sợ gì. Đai đen àk ngen - Thiên Hương mỉm cười rồi ra ngoài. 2 tiếng sau khi Thiên Hương đi, tôi nghe thấy tiếng chuông lạ vang lên trong Ký Túc Xá. Có linh cảm không hay, tôi cùng Vy Phương đi đến ngôi nhà hoang, nơi có cánh đồng bồ công anh thì thấy… _ Thiên Hương, Thiên Hương - Vy Phương chạy đến ôm lấy Thiên Hương đang nằm tại 1 góc khuất trong ngôi nhà hoang. Chiếc áo đầm trắng nhuốm đầy máu và những vết đánh bầm tím. Tôi kinh hoàng hơn khi thấy nơi hóc mắt cậu ấy máu chảy đỏ tươi. Lũ khốn, bọn họ hành hạ Hương, đánh đập dã man rồi kết liễu nó bằng 1 phát súng ngay tim. Chưa hả dạ, họ còn lấy đi đôi mắt của nó… - Giọng Lạc Thiên đau đớn khi nhắc lại cái chết thảm thương của Thiên Hương. Lạc Thiên đặt tay lên tim kìm nén nỗi đau, nước mắt rơi ra…
- Cậu. Cậu ổn chứ ?? - Nó lo lắng hỏi
- Ừm. Không sao. - Lạc Thiên cố nặn 1 nụ cười. Rồi lấy trong hộp ra tấm hình cuối cùng. Tôi đoán chắc đây là Vy Phương, cô bạn cuối cùng của nhóm. Cả 3 cô gái đều rất đẹp, họ mang trong người những vẻ đẹp khác nhau. Vy Phương trong khá sành điệu với mái tóc đỏ uốn xoăn như cọng mì… Nếu Bảo Ngọc có nét đẹp hồn nhiên, Thiên Hương có vẻ đẹp cá tính thì Vy Phương mang 1 vẻ đẹp sắc sảo… Im lặng 1 hồi, Lạc Thiên kể tiếp :
- Sau khi Thiên Hương chết, lại 1 đêm trăng rằm của tháng tiếp theo…
_ Oa, chán quá àk… Đi bơi không Thiên - Vy Phương thở dài
_ Không, hôm nay mình mệt lắm - Tôi lắc đầu
_ Hajzz… Nếu có Ngọc và Hương, thì chắc phòng mình không im ắng như bây giờ - Phương nói giọng buồn rầu
_ Ừm. Tôi thề sẽ tìm ra kẻ chủ mưu - Tôi trả lời
_ Hỳ. Biết ai mà tìm. Cậu cũng cẩn thận nhaz. Coi chừng họ hại cả cậu đấy - Phương nhếch mép cười
_ Ừm. Cậu cũng vậy - Tôi cố nặn nụ cừj đáp lại
_ Hỳ. Thôi, tớ đi bơi tí. Cậu ở phòng 1 mình cẩn thận nhé - Phương nói
_ Ừm, cậu cũng cẩn thận ngen. - Tôi trả lời…
- Vài tiếng sau khi Phương đi. Tôi đang ngồi đọc mấy quyển truyện thì nghe tiếng chuông lạ lùng ấy lại vang lên như báo hiệu cái gì đó. Tôi cố gắng lơ đi, nhưng dường như linh tính nói cho tôi biết chuyện gì đó. Tôi khẽ bước ra khỏi giường, đôi chân tôi như bị ai đó kéo đi, tôi đi thật nhanh đến hồ bơi. Mọi người xung quanh bu rất đông… - Lạc Thiên ngậm ngùi kể tiếp _ Xin lỗi, mọi người có chuyện gì vậy - Tôi khẽ kêu bạn nữ đứng trước
_ Có người chết đuối - Bạn nữ ấy chỉ vào, nơi đám đông đang bu quanh.
- Tôi cố chen vào. Khi nhìn thấy người chết đuối ấy, đôi chân tôi như không còn đứng vững được nữa, tôi khuỵa xuống… Trước mắt tôi, Vy Phương bị trói chặt từ đầu đến chân như xác ướp, người ướt sũng. Cô ấy chết đuối… - Lạc Thiên bỏ lững câu nói, cố ôm lấy ngực trái thở mệt mỏi. Dường như nỗi đau quá lớn khi nhìn thấy 3 người bạn thân chết đang khơi dậy trong cô ấy.
Đôi mắt ướt đẫm nước mắt. Thế Du kéo tay cô ấy ôm chầm vào người anh, xoa xoa tấm lưng yếu ớt đang run lên từng hồi… Hắn không nói gì, chỉ khẽ kéo nó dựa vào vai Hắn… Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạc…
- Chúng tôi sẽ giúp bạn. Tìm ra kẽ chủ mưu - Nó nghiêm giọng
- Nguy hiểm lắm. - Lạc Thiên từ chối
- Cậu có coi chúng tôi là bạn không - Hắn hỏi
- Hỳ… Giúp cậu, cũng là bảo vệ Hàn Nhi của chúng tôi mà - Du cười hiền nhìn Lạc Thiên. Cô không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười đáp lại…