Chương 47: Cứ Thế Ra Đi

Ngày hôm đó người ta thấy chú rể như người mất hồn, cô dâu cau có... và một cặp trai gái nắm tay nhau rời khỏi lễ cưới

Tuấn ôm nó trong lòng, cậu biết nó đang cố chịu đựng mà thôi

Trước mặt anh, nó muốn cho anh biết nó rất ổn. Không có anh nó ổn.... cuộc sống của nó vẫn hạnh phúc khi chưa có anh đấy thôi.

Nhưng trước mặt tiền Tuấn thì khác. Nó òa khóc.... khóc trong lòng cậu bạn thân

Nó biết mình làm như vậy không tốt... chỉ khiến Tuấn đau lòng nhưng nó phải làm sao đây. Nó chỉ có cậu ấy để dựa vào lúc này, nó muốn ích kỷ một chút với người bạn của mình

Khóc chán nó bần thần ngồi xuống gốc cây bên cạnh, cuối cùng thì tình yêu là thứ gì? Cuối cùng nó cũng phải đối diện với sự thật này

Rằng tình yêu là liều thuốc độc giết chết trái tim nó

Và....anh và nó không thuộc về nhau.

Nó cười. Nụ cười gượng gạo đắng ngắt trên môi

Đã đến lúc nó phải đi rồi

Ngay trong đêm ấy...

Có một người con gái lặng lẽ rời đi với trái tim tan nát

Từng bước chân nặng lề mệt mỏi.

Bỏ lại quá khứ dựng lại cuộc đời

Giấu trong lòng hình bóng của anh

Giấu trong lòng nước mắt rơi vì anh

Giấu trong lòng con tim đau vì anh

Giấu trong lòng sự yếu đuối vì anh mà trỗi dậy

Giấu hết đi... trong tâm sự của riêng....

Rồi nó sẽ có một cuộc đời mới không có anh

Không tổn thương

Không đau đớn

Không nước mắt

Không có thứ gọi là tình yêu


Vương lãnh Nhân lặng lẽ nhìn lên bầu trời xám xịt...

Nhóc con của anh... anh xin lỗi

Tình yêu của anh....anh không xứng với em

-Hối tiếc à?

Dương Ái mỹ trong bộ đồ ngủ sexy mỏng manh nhìn thấu, mặc như không mặc khinh khỉnh nói

-....

Nhân im lặng đáp lại bằng cái nhếch môi khinh thường

Anh bước thật nhanh ra khỏi phòng

Nhìn mặt cô ta thật hận không thể chém chết

Ả đàn bà đê tiện!

Chuông báo vang lên

Anh nhấc máy. Giọng nói Tùng gấp gáp

-Mày... mau đến sân bay. Băng Hi sắp đi rồi

Đi???? Cũng tốt

Rời khỏi anh .... rời khỏi đau đớn tủi hờn

Bé con của anh.... đi đi.... hãy hạn phúc em nhé

Nơi này anh mãi yêu em. Vương Lãnh Nhân chỉ yêu duy nhất một người. Bây giờ và mãi mãi là em

-Ừ

Anh nghẹn ngào đáp

-Mày...

-Để em ấy đi. Tao muốn một mình

Anh nói rồi ngắt máy

Trái tim quặn lại

Nhớ khuôn mặt con bé lúc cố gắng khiên cường

Nhìn nó xanh xao mà anh xót xa bao nhiêu

Anh là kẻ có tội.... xin lỗi em... cô gái anh yêu suốt đời

Màn đêm kéo dài bao phủ khắp mọi nơi...

Và em xa anh

3 năm sau

.....

........

...........