Chương 43: Hận

Nó choàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài... trấn động mạnh khiến toàn thân nó đau đớn. Đau quá đau thật đấy... đây là đâu???

Mình chưa chết sao?

Nó nhíu mày

-Tỉnh rồi à?

Tuấn cau có nhìn nó

-Gấu... thằng bé thế nào rồi?

Trong sự mơ màng chưa tỉnh hẳn nó chẳng cần biết ai vừa nói liền vội vàng hỏi thăm

-Thằng bé ổn, mọi chuyện không sao rồi đồ ngốc!

Tuấn giận dỗi nói

-Tuấn??? Là cậu thật à? Hay tớ đang mơ? Sao cậu lại ở đây được ? Chắc chắn là ảo giác. Ảo giác ...mình bị đập đầu mạnh quá nên giờ sinh ảo giác rồi

Nó nhắm mắt miệng liến thoắng nói

-Ảo giác cái con khỉ ý. Đồ khùng. Cậu có biết tớ về nước rất khó khăn không. Lâu lắm mới được dịp về chơi mà phải ở đây nhìn bộ dạng này của cậu . Tuấn gắt om sòm

-Không phải ảo giác! Tuấn... tớ nhớ cậu quá . Lại đây ôm cái nào

Nó cười hỳ hỳ nhìn cậu lấy lòng

Tuấn lườm nó. Con khùng này. Ôm cái khỉ gió gì chứ. Nhìn nó thế này Tuấn thật bực...cứ mãi giả vờ rằng mình không sao cả

-Bực cả mình... cậu xem cậu còn ra hồn người nữa không? Đúng là con ngốc mà. Cậu chịu nhiều tổn thương như vậy tại sao không nói cho tớ biết? Cậu không còn coi tớ là bạn nữa phải không?

Tuấn hét lên

-Tớ còn chịu được. Cậu về tớ vui lắm.

Tuấn thở dài

-Hôm qua tớ đã đánh anh ta một trận

-Sao cơ? Ai bảo cậu làm thế? Anh ý có sao không?

Nó hốt hoảng

-Anh ta thì có chuyện gì được chứ. Sao cậu còn lo cho anh ta trong khi anh ta đối xử với cậu như vậy

Tuấn lên tiếng trách cứ

-Anh ấy có nỗi khổ. Tớ tin anh ấy...

-Hi Hi. Cậu đúng là bị tình yêu làm cho lú lẫn rồi.

-Được rồi. Chúng ta không nhắc chuyện này nữa được không? Tớ vừa tỉnh cậu đã tra tấn tớ rồi thật là bạn tốt quá cơ

-Quỷ! Tại cậu làm tớ bực chứ bộ. Điên không tả được

Tuấn nói

Một lúc sau rất nhiều người đến thăm nó. Ba Phạm nhẹ cả người. May quá... không giống như trong phim con gái ông tỉnh dậy không bị mất trí nhớ

Ơn giời!

Ngoài của sổ phòng bệnh

Lãnh Nhân khẽ mỉm cười. Em tỉnh rồi. Không sao rồi

May thật!

Giống như có thần giao cách cảm. Nó nhìn về phía anh mỉm cười

Cô gái của anh, bé con của anh... anh thật sự phải làm sao đây... sao em cứ bao dung như thế

Nó khiến anh hận chính mình... hận vì sao anh không thể bảo vệ người mình yêu

Hận ông trời tại sao oan trái. Để nó và anh phải rời xa nhau

Hận số phận cho anh và nó yêu nhau tại sao phải chia lìa...

Hận....mọi người tại sao không hiểu anh? Không hiểu tình yêu của anh và nó

-Vào thăm con bé đi.

Lãnh Nhân giật mình quay lại nhìn Bố Phạm

-Bác..

-Nhanh lên, thằng Tuấn nó đi có việc rồi. Không còn ai cả, cậu vào thăm con bé đi tôi qua với Gấu

-Cháu... cám ơn

Anh mừng rỡ vội đẩy cửa bước vào

-Hi

-Ừ

Nó nhẹ đáp

-Em...

-Em biết anh có nỗi khổ. Không cần giải thích. Chỉ là... vẫn không chấp nhận được thôi

-Anh xin lỗi

-Đừng xin lỗi. Anh vui là được, em ổn

Vương Lãnh Nhân nghẹn ngào. Không có nó... anh vui nổi sao? Ngốc nghếch

Cả hai cứ im lặng không ai nói thêm điều gì...

Hai người hai trái tim nhưng cùng đau một lúc

Hai người hai bộ não nhưng cùng nghĩ về tình yêu của họ...

...

....

Kun đứng ngoài...

Cũng đau... cũng nghĩ về tình yêu của họ

Khuya...giữa khoảng trời đầy gió

Vương Lãnh Nhân và Đức Tuấn đứng đối diện với nhau

-Anh còn yêu cậu ấy?

-Rất nhiều

-Vậy tại sao lại... anh là thằng khốn nạn

Tuấn bực mình

-Phải. Khốn nạn... tôi không xứng với con bé

-đồ đần độn...

-Mắng đi... mắng tiếp đi... tôi đang điên đây. Cậu có hiểu cảm giác của tôi lúc này không?

-...

-Nhìn người mình yêu ở đó... không được lại gần. Không được ôm con bé không được ở bên nó... cậu hiểu không ? Vì cô ấy tôi có thể sống tiếp....

-Nếu anh nói thế. Tại sao không bỏ hết tất cả ở lại bên cậu ấy

-...

-Tôi yêu cậu ấy nhiều. Cũng chẳng thua kém anh... nhưng mà cậu ấy luôn hướng về anh... nên đừng khiến Hi đau lòng. Băng Hi, đã chịu quá nhiều tổn thương rồi