Khi tình người hết hạn
....thì....
Sự khốn nạn nên ngôi
Phu nhân tập đoàn Thế Khải quăng mạnh cái túi xách xuống ghế sofa hậm hực hét thật to
-Đào... con Đào đâu. Rót cho bà cốc nước. Mày làm gì mà chậm như rùa thế hả con
Chị người ở lật đật chạy nên rót nước mời bà chủ
Quý phu nhân giật mạnh ly nước tu một hơi hết sạch
-Con nhỏ đáng ghét. Dám đấu với ta.
Bà lẩm bẩm
-Đào . Mày gọi ông về ngay cho bà
-Dạ dạ...
Tối hôm ấy có hai vợ chồng già ngồi lại với nhau
Chủ thịch Thế Vinh nhướng mày nhìn vợ
-Vậy con bé đó giữ lại cái thai?
-Ừ. Thằng bé đang ở với em gái cô ta
-Đưa đơn ra tòa đi. Chúng ta là ông bà thằng nhỏ cơ mà. Ném cho lũ quan tòa ít tiền là được
Mắt phu nhân sáng bừng
Nó xoa đầu Gấu
-Dì Hi. Sao chú đó cứ nhìn con lạ vậy?
-Chú đó là ba của Gấu. Con có muốn nhận lại ba không?
Nó hỏi
Khải bàng hoàng không thốt lên lời
Sun khá ngạc nhiên con bé đang nghĩ gì vậy nhỉ? Không phải nó định đưa thằng bé cho Thế Khải????
Nhân im lặng nhìn nó
-Gấu cũng thích có ba nhưng mà nếu Gấu không được ở cùng Dì Hi nữa thì Gấu không muốn, Gấu muốn ở với Dì cơ
Thằng bé mếu máo ôm lấy nó. Đôi mắt đen láy của nó long lanh dầy nước mắt
-Dì sẽ không bỏ Gấu.
-Dì hứa ... hứa nhé
Gấu khóc òa , hai hàng nước mắt chảy dài trên hai má phúng phính
-Gấu. Dì Hi đã dậy Gấu thế nào? Nam tử hán đại trượng phu thì sẽ...
-Không... không bao giờ khóc
Gấu quyệt ngang nước mắt , hai bàn tay trắng nõn mập mạp rụi mắt liên tục
-Không được rụi mặt sẽ làm hỏng màng mắt biết chưa
-Dạ
Gấu sụt sịt .
Nó lau nước mắt cho Gấu rồi để thằng bé ra chỗ Nhân
Gấu ngồi ngoan ngoãn trong lòng Nhân, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Khải như sợ
anh mang nó đi khỏi Dì nó vậy
Khải nhìn còn mắt dưng lệ...
Anh muốn gọi thằng bé "con yêu''
Muốn ôm thằng bé vào lòng...
Muốn nghe câu thằng bé gọi Ba...
Muốn đưa thằng bé đi chơi...muốn nghe nó làm nũng...
Muốn đưa nó đi học nhìn nụ cười của nó...
Muốn mỗi lần tan ca lại tấp tưởi đi đón nó...
Muốn nghe nó nói câu chú ba ngủ ngon... con yêu ba vào mỗi tối
Anh rất muốn nhưng...anh không xứng.
Vì...
Anh là một kẻ tồi tệ
Anh không xứng đáng
Một kẻ không biết đến sự tồn tại của con mình
Một kẻ ngu si dốt nát bị người ta sỏ mũi
Đáng hận thay
Như đọc được tâm tư của Khải
Băng Hi đặt bàn tay thon nhỏ của nó lên vai anh như một lời động viên khích lệ
-Hãy dùng cả cuộc đời của mình bù đắp cho thằng nhỏ. Chị tôi chắc cũng muốn vậy
-Em không hận anh sao?
Khải hỏi.
Nó nhếch môi cười lạnh
-Hận? Nói không là nói dối. Tôi hận chứ nhưng mà... tôi không muốn Thằng bé giống như mình... nó cần có một tuổi thơ theo đúng nghĩa...chứ không được để nó giống như tôi...
-....
-Một ngày nào đó nó sẽ hận tôi vì hại chết anh... điều đó chắc chắn 100% tôi không muốn. Hãy bảo vệ nó khỏi sự nhơ nhuốc của cái xã hội này
-Cám ơn em
-...
-Mẹ anh sẽ...
-Đừng lo. Tôi biết cạch để làm cho bà ấy thấy tiền không phải là tất cả
Nó nói... xong bế Gấu đi...
Sun mỉm cười
Con bé đã thông suốt rồi. Nó mạnh mẽ hơn bề ngoài của mình
Nhân nhìn nó , ánh mắt anh tràn đầy yêu thương
Trái tim anh rung động
Cô bé của anh. Anh thật ngưỡng mộ sự cao thượng của em...
Bóng chiều tắt cho hoàng hôn tím ngắt...
Trải lòng anh một màu thủy chung son sắt gửi về em.
Thiên thần nhỏ với trái tim cao thượng
Chẳng nghĩ cho thân mình chỉ nghĩ cho người ta...
Em... cô gái nhỏ trong chiều tà tim tím. Để cho tim anh bồi hồi xao xuyến
Yêu em...
Anh yêu em ...