Chương 81: Bốn Người Đoàn Tụ

"Yêu, yêu thú?" Tống Tiểu Nam thần tình xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề cười, "Chuồng trại lớn như vậy, nhất định là nuôi rất nhiều yêu thú phải không?"

Đệ tử dẫn đường nói "Quả thực như lời sư huynh vừa nói. Đều là có khoảng bốn năm con Huyết Túc Lang, Thiết Bá Viên. Mấy ngày trước đó hình như còn có một con Thạch Tê, rống một tiếng một nửa Hồng Vân Phong cũng có thể nghe thấy được."

Lăng Nguyệt hâm mộ nhìn cái chuồng trại cực lớn kia, nói với Tống Tiểu Nam "Hơn phân nửa cả cái ngọn núi này khó có ai là đối thủ của Hứa sư thúc, không còn cách nào khác nên chỉ có thể ẩu đả cùng yêu thú để đề cao tu vi."

"Chém giết cùng năm con tứ giai yêu thú? Còn có một con Thạch Tê nặng mấy ngàn cân!" Tống Tiểu Nam khiếp sợ không thôi, chợt lại gật gật đầu, "Hứa sư thúc người tài cao gan cũng lớn, cũng chỉ có hắn mới dám tu luyện kiểu như vậy..."

Bên trong chuồng trại, hai con Huyết Túc Lang vừa mới tới đang cúi đầu, đã sớm không còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như ngày hôm qua nữa.

Hứa Dương cảm thụ một chút nồng độ Linh Nguyên ở trong cơ thể, cũng âm thầm lắc đầu. Từ sau khi đột phá Luyện Khí Nhất Giai, nhu cầu đối với linh lực của bản thân mình cũng gia tăng về lượng, nhưng yêu thú có thể dùng được lại bị giảm bớt đi rồi.

Hắn đại khái tính ra một chút, ít nhất phải bốn năm con Huyết Túc Lang nữa, mới có thể vượt qua tốc độ tu luyện trước kia.

Nhưng hắn cũng không dám hút quá tàn nhẫn hai con yêu thú duy nhất, vì sợ rằng không đầy năm ngày nữa sẽ phát điên mất.

Hứa Dương đi ra khỏi chuồng trại, thở dài, nói "Trước tiên đi luyện tập linh thuật, để cho bọn nó chầm chậm lại, rồi chiều tiếp tục hút sau."

Hắn lập tức triệu tập linh lực, ở dưới lòng bàn chân triệu ra một luồng gió, nghiêng người lao về phía trước, hiển nhiên tốc độ còn nhanh hơn ngày hôm qua vài phần.

Hứa Dương mới vừa quay hai vòng ở khoảng đất trống trước nhà, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba người đi tới theo con đường mòn trên núi.

Hắn lúc này lộ ra sắc mặt vui mừng, tiến lên nghênh đón, phất tay hô "Lăng Nguyệt, Tống Tiểu Nam? Các ngươi sao lại đến đây?"

Nam thanh nữ tú vội vàng chắp tay hành lễ, "Gặp qua Hứa sư thúc.

"Chúng ta gia nhập tông môn được mấy ngày rồi, nhưng vẫn luôn không thoát thân ra được, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi tới thăm Hứa sư thúc."

Sau khi đệ tử dẫn đường cho hai người bọn họ cáo từ rời đi.

Tống Tiểu Nam lại cười tinh quái, nói "Ta cùng với Nguyệt tỷ tỷ tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, sẽ sớm rời núi, hôm nay coi như là tới để chào từ biệt với Hứa sư thúc."

Hứa Dương có chút kinh ngạc, "Làm nhiệm vụ tông môn sớm như vậy sao?"

Tống Tiểu Nam nói "Linh thuật trong tông môn cực kỳ lợi hại, nhưng ta cùng Nguyệt tỷ tỷ lại không có công tích tông môn để đổi lấy, lúc này mới nghĩ tới nhiệm vụ tông môn."

Lăng Nguyệt nói tiếp "Tình cờ là một nhiệm vụ tông môn mà một vị sư tỷ tiếp nhận cần sự giúp đỡ, hai chúng ta miễn cưỡng tính là tàm tạm nên được nàng nhìn trúng. Chúng ta cũng vừa vặn tích lũy được một ít kinh nghiệm khi đi theo nàng."

Hứa Dương gật đầu, "Quả thật là cơ hội tốt." Hắn lại hướng về phía sau ý bảo, "Đừng đứng ở đây nữa, mau vào trong nhà đi."

Tống Tiểu Nam thấy hai chân hắn còn chưa động mà đã xoay người sang chỗ khác, lập tức chỉ vào lòng bàn chân hắn nói "Hứa sư thúc cũng đang tu tập thuật Ngự Phong phải không?"

"À, mới vừa luyện hôm qua, vẫn còn chưa quen lắm."

Lăng Nguyệt khi nghe thấy điều này thì vô cùng sửng sốt, "Một ngày mà đã có thể tự do đi tới đi lui? Rốt cuộc là Hứa sư thúc a!"

Tống Tiểu Nam lè lưỡi nói "Ta đều luyện ba ngày rồi, mà tối hôm qua còn bị té ngã rất nhiều lần..."

Kỳ thật hai người bọn họ học được cũng không tính là chậm. Trừ phi có năng lực khống chế linh lực chính xác được như Hứa Dương vậy, nếu không thì cho dù là ai cũng khó có thể thành thạo thuật Ngự Phong trong vòng ba đến năm ngày.

Hứa Dương chỉ nghĩ rằng cảm giác thăng bằng của bọn họ quá tệ, khích lệ vài câu, rồi lại thản nhiên hỏi "Đúng rồi, nhiệm vụ tông môn này làm trong bao lâu, có thể nhận được bao nhiêu phần thưởng?"

Lăng Nguyệt suy nghĩ nói "Sợ phải mất hai mươi ngày đến một tháng, sau khi hoàn thành các yêu cầu của nhiệm vụ có thể được hai điểm công tích tông môn cùng năm khắc rưỡi Thanh Linh Dịch."

Hứa Dương thầm nghĩ, Phần thưởng này cũng tính khá là hào phóng rồi.

Rồi lại nghe thấy Tống Tiểu Nam mở miệng nói "Nhưng là bởi vì dựa vào Trịnh sư tỷ, nên hai chúng ta chỉ có thể được phân có một nửa công tích tông môn cùng hai khắc Thanh Linh Dịch."

Vất vả mất gần một tháng mới kiếm được một chút ít như vậy? Hứa Dương lúc này nhớ tới sư phụ của mình, càng cảm thấy nàng quả nhiên là khẳng khái hào phóng để bồi dưỡng chính mình mà không hề giữ lại chút nào.

Đột nhiên, một tiếng sói tru thê lương vang lên, khiến cho Tống Tiểu Nam sợ hãi lòng bàn tay như muốn toát ra ngọn lửa, cau mày đề phòng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hứa Dương vội xua tay, cười nói "Không sao không sao đâu, là yêu thú ta nuôi thôi, ngày thường dùng để tu luyện. Đều được nhốt lại rồi, đừng lo lắng."

Tống Tiểu Nam thu hồi lại tư thế phòng ngự, cùng Lăng Nguyệt liếc nhau, cả hai người đều có chung suy nghĩ ở trong lòng: Hứa sư thúc thật sự đúng là dùng nhiều yêu thú như vậy để tu luyện, ngược lại là chúng ta đã đoán đúng rồi.

Chỉ là hai người bọn họ không ngờ rằng tu luyện mà họ đoán ra được cùng với tu luyện mà Hứa sư thúc nói lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Sau khi vượt qua chuồng trại to lớn, Tống Tiểu Nam nhìn thoáng qua liền thấy được con Thiết Bá Viên cao bằng khoảng hai người ở trong viện kia, lúc này mắt đang bay bay lên những ngôi sao nhỏ.

Hắn nhổ lên một nắm cỏ dại từ ven đường, nhiệt tình sôi nổi chạy đến bên cạnh chiếc lồng, ôn nhu nói: "Tên to con, đáng yêu quá a! Mau qua đây, ca ca cho mày ăn."

Con vượn yêu kia trông giống như một con khỉ bình thường, lui về cuối lồng, thu mình lại thành một đoàn, rụt rè khiếp sợ ngắm nhìn trộm vị nam tử trẻ tuổi có con mắt tròn, cái miệng nhỏ nhắn, dáng người thon thả này.

Kinh nghiệm trải qua những ngày vừa qua đã thuyết phục linh trí nguyên thủy của nó rằng loại sinh vật nhỏ bé có đôi chân đứng thẳng này đều là ác ma đáng sợ...

Tống Tiểu Nam mỉm cười, chỉ vào nó rồi quay người sang Lăng Nguyệt nói "Nguyệt tỷ tỷ ngươi xem, nó thật là nhút nhát a!"

Thấy con Thiết Bá Viên không thèm để ý tới mình, Tống Tiểu Nam lại hỏi Hứa Dương nói "Hứa sư thúc, con vượn này ăn cái gì?"

Hứa Dương theo bản năng nói "À, trong chuồng trại có linh dược."

"Vậy ta có thể cho nó ăn một chút được không?"

"Đương nhiên có thể."

Tống Tiểu Nam lập tức vui vẻ xông vào chuồng trại.

Lăng Nguyệt xấu hổ cười với Hứa Dương, vội vàng đi lên theo, thấp giọng nói "Nam nhi, chớ làm Hứa sư thúc phiền thêm."

"Hứa sư thúc cũng nói là có thể cho ăn được mà!" Tống Tiểu Nam tinh nghịch chớp mắt nhìn nàng.

Một lát sau, người trước nắm lấy linh thảo đi ra, đung đưa nó ở dưỡi mũi của con Thiết Bá Viên, cười tủm tỉm nói "Tên to con, đừng sợ."

Trong chuồng trại, Lăng Nguyệt giật mình nhìn con Huyết Túc Lang cùng Bách Hồn Câu đang hồn bay phách lạc ở trong góc, không khỏi than nhẹ lẩm bẩm "Hứa sư thúc a, ngài có lẽ đã ra tay quá nặng rồi, lại đánh tứ giai yêu thú thành bộ dáng như vậy..."

Đột nhiên, một tiếng cười sảng khoái vang lên từ bên ngoài nhà, "Hứa sư thúc, ta mang đồ ăn đến cho ngài đây. Canh thịt dê rừng hầm nhân sâm!"

Lăng Nguyệt vội ra khỏi chuồng trại, ngoắc tay với người tới, cao giọng cười nói "Ta và ca ca ngươi đã nói tại sao mà tìm không thấy ngươi, hóa ra là cũng đến chỗ Hứa sư thúc."

Tống Tiểu Nam cũng vứt linh dược đi tiến lên nghênh đón, cầm lấy cái bình đất trong tay Tống Toàn, nói "Ta cùng Nguyệt tỷ tỷ vốn định gọi ngươi cùng nhau đi thăm Hứa sư thúc, ngươi lại tự mình đến đây."

Tống Toàn trên mặt tràn đầy hạnh phúc cười vui vẻ, "À, ta thường hay đến chỗ Hứa sư thúc." Nàng liếc mắt nhìn Lăng Nguyệt cùng ca ca, lại nói: "Có chút đồ ăn này là không đủ, ta vẫn còn một con Hoàng Dương săn được hôm qua, mang đến hầm đi."

Hứa Dương vội cười nói "Tất cả mọi người là người một nhà, nếu đã đến chỗ của ta rồi, vậy thì hôm nay ta sẽ thu xếp làm một bàn. À, ngươi cũng phải lấy thịt dê đến."

Tống Tiểu Nam không khỏi hiếu kỳ nói "Hứa sư thúc còn biết nấu ăn?"

Hứa Dương nhìn bát canh thịt dê mà Tống Toàn mang đến, cười ranh mãnh, "Nồi đều có rồi, ăn một bữa lẩu còn không đơn giản?"