"Lớn mật!" Ba con Thừa Hoàng biến thành người nhất thời trợn mắt nhìn, ám tụ yêu lực, chắn ở trước người Hứa Dương.
Con yêu hùng màu nâu đậm tuy rằng hình thể cực lớn, nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, ngay tại chỗ nhoáng lên một cái liền vòng qua phòng tuyến của Thừa Hoàng, vươn ra hùng chưởng hàn quang bốn phía, chặn ngang chộp về hướng Hứa Dương.
Chỉ là tốc độ của yêu hùng mặc dù nhanh, nhưng Hứa Dương vẫn còn nhanh hơn so với nó gấp mấy lần, cả người cực kỳ quỷ dị lao sang phía sườn vòng lên phía trên, gần như là dán sát hùng trảo lóe ra, không những lông tóc không bị thương, mà vẫn còn thời gian để chỉnh sửa lại quần áo của chính mình.
Trải qua việc đi theo Ngô Thanh Như tu luyện không ngừng ba năm nay, hắn đã sớm đem Dẫn Phong Du Thiên Thuật nắm giữ tới mức lô hỏa thuần thanh, thân pháp linh hoạt đến cực điểm, hầu như không ai cùng đẳng cấp có thể chạm được vào góc áo của hắn.
Hứa Dương thúc dục lên độn thuật thiên giai, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, dù bận vẫn ung dung vòng vo ba vòng quanh yêu hùng, thuận tay bứt một nắm lông gấu, cuối cùng đứng vững ở trước mặt yêu hùng.
Nếu không có hắn lần này đến đây là muốn "Tuyển bảo vệ", thì thời gian lúc vừa rồi cũng đủ để hắn giết chết con yêu hùng mười lần rồi.
Yêu hùng sau cổ ăn phải đau đớn, nhìn thấy lông gấu ở trong tay của nam tử trước mặt, lập tức nổi giận, ngửa đầu tê rống một tiếng, hai móng "Xoạch" dài ra hơn năm thước, nghênh diện đánh về hướng Hứa Dương.
Hùng trảo ở giữa không trung đan vào nhau xuất ra một cái lưới lớn hàn quang, đem Hứa Dương bao phủ ở trong đó.
Người sau khẽ nhíu mày, ám tụ linh lực, chuẩn bị thi triển Lôi Trạch Diệt Hành Thuật hơi khiển trách một chút con gấu ngu xuẩn này, thì lại có một đạo bóng màu xám lóe ra từ phía bên phải hắn, tốc độ vậy mà lại còn muốn nhanh hơn vài phần so với con yêu hùng kia.
"Xem ra là muốn bức ta lập uy rồi..." Hứa Dương âm thầm lắc đầu, triệu ra Thiên Tiêu Châm, đang định nâng tay ném, chỉ thấy đạo bóng xám ở phía bên phải kia hơi khẽ chuyển, va chạm mạnh với con yêu hùng vừa công tới ở phụ cận, phát ra một tiếng trầm muộn vang lên "Bành".
Yêu hùng bị đánh cho lui về phía sau mấy bước, lắc lắc cái đầu, nhìn về phía cái bóng xám vừa va chạm với chính mình, cũng ngẩn ra, "Lão cá chạch, ngươi làm cái gì vậy? !"
Hứa Dương lúc này mới nhìn thấy rõ, cái bóng xám đột nhiên xông tới hóa ra là một con thằn lằn cổ quái dài bốn năm trượng, toàn thân màu xám xanh.
Con yêu tích kia hung hăng trừng mắt nhìn yêu hùng liếc mắt một cái, trầm giọng nói "Kiềm Nghễ, ngươi suýt chút nữa đã gây ra đại họa cho Mặc Lân Sơn chúng ta! Còn không lui ra? !"
Nó chợt hóa thành hình người, biến thành một nam tử trung niên với cái eo to như cái thùng nước, chuyển sang vái chào thật sâu với Hứa Dương, "Kiềm Nghễ không hiểu chuyện, đã xúc phạm tới tôn giá, tại hạ Man Liệt, thay hắn bồi tội với ngài."
Yêu hùng mở to hai mắt nhìn, tiến lên ồm ồm nói "Lão cá chạch, ngươi thật sự là càng sống càng tệ đi rồi, vậy mà lại khúm núm đối với một nhân loại! Tiểu tử này mặc dù có bản lĩnh, nhưng ta có nắm chắc thu thập được hắn, ngươi mau tránh ra, chờ khi ta bắt được hắn, phân cho ngươi cái chân mà ăn..."
"Câm miệng!" Man Liệt mạnh mẽ giương tay lên, chụp thật mạnh ở trên đùi yêu hùng, người sau đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
"Lão cá chạch, ngươi làm cái gì vậy?"
Man Liệt ra hiệu với Hứa Dương, hỏi yêu hùng nói "Ngươi có biết hắn là ai không?"
"Không biết."
"Hắn chính là bộ hạ của Long Hoàng đại nhân, ngươi há dám vô lễ? !"
Yêu hùng liếm liếm miệng, cười nói "Thì ra là nhân sủng của Long Hoàng đại nhân, vậy thì thật đúng là không thể chén được rồi..."
Người nó lập tức đứng thẳng lên, gật đầu với Hứa Dương, "A, không đánh thì không quen nhau, ta đây coi như nhận lỗi với ngươi rồi. Ngươi cũng chớ cáo trạng với Long Hoàng đại nhân."
Hứa Dương mỉm cười, bỗng nhiên đầu ngón tay bắn ra một đạo lôi quang cực nhỏ, yêu hùng còn chưa kịp né tránh, lôi điện liền đã chui vào mi tâm của nó, khiến thân hình cực lớn một trận run rẩy dữ dội.
Man Liệt nhìn thấy yêu hùng thống khổ run rẩy té ngã ở trên mặt đất, nhất thời kinh hãi, xoay người cầu xin nói với Hứa Dương "Tên nhãi này là một con hàng khốn kiếp có tiếng ở trên Mặc Lân Sơn, đại nhân chớ chấp nhặt cùng với nó... Còn thỉnh đại nhân nể mặt sơn chủ nhà ta, tha cho nó một lần đi."
Hứa Dương vỗ vỗ bả vai của nó, nói "Yên tâm, ta chỉ dùng lực không đến nửa thành, sẽ không làm bị thương tới tính mạng của nó. Ngươi nhanh đi thông báo, bảo La Võ đến đây gặp ta."
Yêu tích lần này A một tiếng rồi nhẹ nhàng thở ra, gọi yêu thú ở một bên đem Kiềm Nghễ kia nâng đi xuống, rồi sau đó hóa thành một đạo khói nhạt, lao thẳng lên đỉnh núi.
Không bao lâu, một cỗ khói đen bay hạ xuống từ chỗ đỉnh núi, đứng ở cách đó không xa so với Hứa Dương, lập tức từ giữa chui ra mấy trăm con yêu thú hung thần ác sát.
Một con Thừa Hoàng ở bên cạnh người Hứa Dương cao giọng nói "La Võ sơn chủ có ở đây không?"
"Khụ," một thân ảnh màu đen từ trong làn khói đen đi ra, gật đầu ra hiệu về phương hướng Hứa Dương, "Thì ra là sứ giả của Long Hoàng đại nhân, đã không tiếp đón từ xa rồi."
Hứa Dương nhìn thấy một con thằn lằn màu đen ở trước mặt, trong lòng âm thầm gật đầu, quả nhiên giống nhau như đúc cùng với trong truyền thuyết, con yêu tích này chỉ sợ đã có tu vi Tam Hải cảnh trung kỳ, cộng thêm những con yêu thú cả một cái đỉnh núi này của nó, cũng là một cỗ thế lực không kém.
Hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề nói "Ta phụng mệnh Long Hoàng đại nhân, đến đây mời chào chư vị Mặc Lân Sơn, sau này cùng nhau mưu đồ nghiệp lớn!"
"Ha ha," con thằn lằn màu đen kia nở nụ cười khô cằn vài tiếng, quất đuôi nói, "Đã lâu nghe thấy đại danh Long Hoàng, như sấm bên tai. Chỉ là Mặc Lân Sơn ta nước giếng không phạm nước sông cùng với nó, chúng ta cũng không có dã tâm gì, cho nên chỉ có thể phụ lòng một phen ý tốt của Long Hoàng đại nhân rồi. Còn thỉnh sứ giả quay trở về đi, ngày khác ta lại dâng một phần hậu lễ, sai bảo thủ hạ đưa tới cho Long Hoàng đại nhân."
Thừa Hoàng ở bên cạnh Hứa Dương hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Long Hoàng đại nhân sai chủ... sai Hứa Dương đại nhân đích thân đến, ngươi vậy mà lại không biết điều như thế?"
Yêu tích La Võ cũng không tức giận, chuyển sang nhìn về phía xa xa, chậm dãi nói "Ta nghe nói, Long Hoàng muốn tụ tập yêu tộc ta, đoạt lại Trường Minh Giới từ trong tay Ma thần...
"Haizz —— chỉ là thế lực Ma thần khổng lồ, đã chiếm cứ hơn một ngàn năm ở đây rồi, nào có dễ dàng đuổi xa được như vậy chứ? Kỳ thật mấy ngàn năm nay, cũng có không ít đại yêu tụ tập nhiều người để phản kháng, trong đó phần lớn cũng đều còn mạnh hơn mấy lần so với Long Hoàng, lại bị Ma thần tiêu diệt toàn bộ không còn một ai.
"Hiện giờ ta chỉ muốn yên ổn qua ngày ở trong Mặc Lân Sơn này, không muốn cuốn vào những phân tranh khác nữa rồi."
Hứa Dương gật đầu, cao giọng nói "Trước kia những đại yêu đó sở dĩ thất bại, chính là bởi vì sách lược của bọn họ không đúng."
La Võ nâng một chút da mắt lên, nói "Thỉnh giảng cho biết?"
"Trường Minh Giới vốn dĩ là lãnh địa của yêu tộc." Hứa Dương chậm rãi mà nói, "Lúc trước Ma thần nếu là lấy lực lượng của một tộc, muốn độc bá phương thiên địa này, ít nhất cũng phải huyết chiến mấy trăm năm cùng với yêu tộc.
"Nhưng là bọn họ lại có đại lượng Phó Dân tương trợ. Những Phó Dân này mặc dù không tính cường đại, nhưng thắng ở nhân số rất nhiều, đại lượng những việc vụn vặt, nguy hiểm đều có thể giao cho bọn họ đi làm. Cũng chính là có sự hỗ trợ của Phó Dân, mà Ma thần mới có thể thống nhất được Trường Minh Giới trong hơn mười năm."
La Võ mất hết cả hứng thú nói "Việc này ta dĩ nhiên biết, nhưng biết thì lại có thể như thế nào chứ?"
Hứa Dương cười nói "Trước kia những đại yêu đó khởi sự, đều bị là đơn đả độc đấu, ngay cả có uy năng ngập trời, cuối cùng cũng đều không thoát khỏi kết quả bị Ma thần vây chết.
"Mà Long Hoàng đại nhân chính là đã khám phá ra được điểm này, một mặt sẽ tụ tập nhiều nòng cốt của yêu tộc, một mặt khác thì triệu tập nhân loại để giúp đỡ, như thế, mới có thể hình thành thế giằng co cùng với Ma thần!"
"Nhân loại?" La Võ lắc đầu nói, "Bọn họ cũng đều đã phụ thuộc Ma thần, Long Hoàng lại có thể triệu tập được bao nhiêu chứ?"
Hứa Dương lập tức nói "Ngươi sợ là đã quên rồi, số Sinh Phó rải ở khắp các nơi của Trường Minh Giới, số lượng cũng không phải ít so với Phó Dân. Mà bọn họ, lại cũng chưa phụ thuộc vào Ma thần!"