Trên trán Ngư Thiềm nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng hối hận không thôi, lúc vừa rồi nếu là trực tiếp mang theo trên dưới một trăm người phía sau tiến đến hội hợp cùng với đội hộ thôn, đại đa số bên trong bọn họ đều đã có thể còn sống.
Mà trước mắt, tính cả chính bản thân mình ở bên trong, những người này chỉ sợ đều phải táng thân không sai rồi...
Hứa Dương cũng là khẽ nhíu mày, nhiều yêu thú nhìn xung quanh bốn phía như vậy, không chỉ một người sẽ bị đánh lén.
Trông cậy vào đám người Ngư Thiềm là tuyệt không thể, thực lực của bọn họ Hứa Dương phi thường rõ ràng, chỉ một con Thừa Hoàng Thất Mạch cảnh kia liền đủ giết được bọn họ rồi.
Về phần những thôn dân khác, vậy thì lại càng không cần phải nhắc tới. Phải biết rằng, thực lực Luyện Khí Nhị Trọng cơ bản đã có thể vững vàng gia nhập vào đội hộ thôn, Luyện Khí Ngũ Trọng chính là quản ngũ, nói cách khác, thôn dân bình thường nhiều nhất Luyện Khí Nhất Trọng, tuyệt đại bộ phận ngay cả Luyện Khí nhập môn cũng đều không có.
Bên cạnh lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Những con yêu thú đó cũng không nóng lòng giết chết nhân loại ở trước mắt, mà là xuống tay từ bộ phận yếu nhất, lang thang lượn lờ lần lượt nhấm nháp, đồng thời hưởng thụ tiếng gào thét tuyệt vọng của những tên nhân loại kia.
Hứa Dương lắc đầu thở dài, trước mắt nhìn thấy những người thường này bị tàn sát mà thờ ơ, hắn là tuyệt đối không làm được.
Chỉ là nếu tùy tiện ra tay, sẽ bị bại lộ thực lực của chính mình, tiến tới rất có thể sẽ bị tiết lộ thân phận, không riêng gì việc không thể tiếp tục tìm hiểu tin tức ở Thảo Thành thôn, thậm chí còn sẽ đưa tới người của tam Thánh ngũ Tông hoặc Tiên Ẩn Phong đuổi giết.
Một cái cánh tay mang theo huyết bị hất bay lên trong sự cắn xé của yêu thú, rơi xuống đúng trước chân Hứa Dương.
Hắn lập tức lại không thể quan tâm nhiều nữa, bứt ra lui lại về phía sau mấy bước, tận lực tránh đi tầm mắt của những người khác —— Trên thực tế gần như tất cả mọi người đều đang gắt gao nhìn chằm chằm vào yêu thú, căn bản không ai sẽ chú ý tới hắn —— âm thầm triệu tập linh lực, ngón tay bấm nhéo hoa lan, vẫy về phía nơi dày đặc nhất của đám yêu thú, đồng thời hừ nhẹ một tiếng, "Ưm ——"
Cách đó không xa, đàn Thừa Hoàng đang tùy ý gặm ăn thi thể lập tức lâm vào sửng sốt, hơn một nửa số yêu thú ánh mắt trở nên tan rã, vẻ mặt dâm mi, có con thậm chí còn đang làm mấy cái động tác đáng khinh ở ngay tại chỗ.
Hứa Dương lại khẽ lật tay, nhanh chóng triệu ra Thiên Canh Võng, nâng tay chỉ một chỉ về hướng yêu thú.
Hơn mười sợi chỉ bạc không thể tra ra trong nháy mắt bắn ra từ trong miệng con "Tiểu Tàm" màu trắng, bám sát ở trên mặt đất chui vào trong bầy yêu thú, rồi sau đó kéo mạnh, đâm thẳng vào trong cơ thể Thừa Hoàng vẫn còn đang ngẩn người.
Những sợi chỉ bạc đó cực kỳ nhỏ mảnh, không cẩn thận quan sát rất khó phát hiện ra, mà Hứa Dương lại khiến cho nó bay áp sát mặt đất, cộng thêm tốc độ phi hành cực nhanh, do đó căn bản không ai phát hiện ra hắn đã thi triển linh bảo.
Đám người Ngư Thiềm chỉ biết là yêu thú không biết vì sao, đột nhiên sửng sốt bất động, rồi sau đó liền giống bị cái gì đó cắn vậy, té ngã ở trên mặt đất và bắt đầu vặn vẹo thống khổ.
Kỳ thật đó là do sợi chỉ bạc Thiên Canh Võng bắn ra đang quấy loạn ở bên trong cơ thể của chúng nó. Chỉ mấy hơi thở thời gian, Thừa Hoàng bị đánh trúng liền đình chỉ run rẩy, hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ, mà trong số đó chính là có con gia hỏa Thất Mạch cảnh trung kỳ lĩnh đầu kia.
Những con yêu thú khác lúc này mới phản ứng lại, thấy thủ lĩnh bị mất mạng mà chẳng biết tại sao, nhất thời quá sợ hãi, phát ra một trận tiếng quái kêu, rồi bỏ chạy bốn phía.
Mà những con Thừa Hoàng cái bị trúng phải "Mê tâm" thì vẫn đứng ở ngay tại chỗ —— lấy tu vi hiện giờ của Hứa Dương, thì những con yêu thú Luyện Khí cảnh này không có ba bốn mươi hơi thở thời gian, căn bản không có khả năng thoát khỏi ra được từ bên trong hiệu quả của Mị Thuật.
Đám người Ngư Thiềm đều là khiếp sợ không thôi, liếc nhau lẫn nhau, cũng không dám có động tác khác.
Hứa Dương xung phong nhận việc nói "Ta đi nhìn xem sao."
Ngư Thiềm lộ ra thần sắc cực kỳ khâm phục, đem thanh đao thẳng của chính mình đưa cho hắn, dùng sức gật đầu nói "Hứa Dương lão đệ nhớ cẩn thận!"
Hứa Dương mang theo thanh đao thả người lao ra, giả vờ giả vịt sờ soạng một phen ở trên cổ của con yêu thú đã bị ngã xuống đất, quay đầu lại vui sướng hô "Chết rồi! Đều đã chết hẳn rồi!"
Trên mặt Ngư Thiềm lúc này mới hiện ra vài phần huyết sắc, thấy Hứa Dương huy đao chém chết một con Thừa Hoàng vẫn còn đang ngẩn người, trong lòng dũng khí tăng lên nhiều, hô quát với mọi người ở bên cạnh "Theo ta đi làm thịt những con súc sinh này!"
Hơn mười người có chút thực lực lập tức xông lên phía trước, đem những con yêu thú vẫn đang lâm vào bên trong Mị Thuật chém chết.
Hứa Dương cắt lấy đầu của con Thừa Hoàng Thất Mạch cảnh trung kỳ kia, giơ lên cao quá đỉnh đầu, cao giọng hô "Đầu yêu đã chết!"
Đàn yêu thú ở bốn phía nhất thời xuất hiện bối rối, Thừa Hoàng lúc trước đã bỏ chạy lại mang càng nhiều yêu thú hơn chạy trốn theo.
Không bao lâu, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đàn yêu thú đã ầm ầm tán đi, đại bộ phận đều trốn vào bên trong thời không loạn lưu ở bên thôn, kinh hãi nhìn vào trong thôn.
"Thắng... chúng ta thắng rồi?" Một thành viên trong đội hộ thôn khó có thể tin được nhìn vào yêu thú ở phía xa xa, giọng nói kích động mà lại hưng phấn.
Có người "Phịch phịch" quỳ rạp xuống đất, sống sót sau tai nạn làm bọn hắn than thở khóc lóc, "Cảm tạ trời xanh, đã trừng trị yêu vật!"
"Trời xanh có mắt a..."
"Không đúng, nhất định là có Ma thần đại nhân âm thầm ra tay!"
"Theo ta thấy, hoặc là yêu vật kia ăn phải cái gì đó không nên ăn, cứ thế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử..."
"Đều đứng lên!" Ngư Thiềm nâng tay quát to, "Triệu tập người ở phụ cận, theo ta đi về hướng nam, hội hợp cùng với đội hộ thôn!
"Yêu vật tuy là thối lui, những không biết khi nào nó còn sẽ quay trở lại, chỉ có trấn khí mới có thể bảo đảm chu toàn cho mọi người!"
Mọi người lập tức đứng dậy, có người thì đi kêu gọi những thôn dân khác, có người thì dựa theo chỉ thị của Ngư Thiềm, bỏ chạy về hướng nam thôn.
Gần một cái canh giờ sau, trong trận địa phòng ngự tạm thời của Hồng Lăng, đã tụ tập lại mấy trăm thôn dân.
Hồng Lăng ở trong đám người tìm thấy được thân ảnh Ngư Thiềm, dùng sức vỗ bả vai của người sau, khen ngợi nói "Làm tốt lắm! Không nghĩ tới ngươi thật sự đã đem tất cả mọi người dẫn theo lại đây, bảo vệ căn cơ của thôn."
"Ta cũng là vận khí tốt mà thôi." Ngư Thiềm liên tục xua tay, "Những con yêu vật đó, đặc biệt là con gia hỏa Thất Mạch cảnh trung kỳ kia, không biết vì sao, đột nhiên ngây người bất động, không ít con còn ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử. Nếu không có như thế, chúng ta chỉ sợ đã đang ở trong Diêm La Điện rồi."
Hắn lại kéo Hứa Dương qua, nói "Muốn nói dũng khí, thì Hứa Dương lão đệ cũng thật sự là ghê gớm! Là hắn đã mạo hiểm tiến đến thăm dò, mới biết yêu vật đã chết, cũng tự chính tay mình đâm ba con Thừa Hoàng, có thể nói là công thần đầu tiên của lần này!"
Hồng Lăng nhìn về phía Hứa Dương, không ngừng gật đầu, "Quả nhiên là không tồi! Chờ khi sự tình qua đi, ta chắc chắn sẽ khen thưởng!"
Hắn quay người lại phân phó những người khác nói "Đều cẩn thận đề phòng, để phòng bị yêu vật đi mà quay lại!"
Ngay sau khi thôn dân tất cả đều hội tụ ở nam thôn, phía bắc thôn lại có một đạo thân ảnh mạnh mẽ lóe ra.
Thân ảnh kia cầm một cái thiết cung màu đen ở trong tay, một đôi con mắt xinh đẹp quét về hướng xung quanh, lập tức rút ra ba cái thiết tiễn, kéo dây cung bắn ra.
Theo ba đạo tiếng xé gió sắc nhọn, hơn mười con Thừa Hoàng khoảng cách gần thôn nhất bị tia chớp màu đen trong nháy mắt xuyên thủng người, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng đều không kịp phát ra một tiếng.
Thiết tiễn màu đen vẽ thành hình vòng cung, bay trở về trong tay của nữ tử cầm cung. Ngay sau đó, nàng lại là ba tiễn bắn ra, yêu thú ở cách xa thôn trong vòng hai dặm lập tức một trận gào khóc thảm thiết.
Rốt cuộc, sau khi chết mất sáu bảy mươi con yêu thú, chúng nó rốt cuộc cũng hiểu ra được, thời không loạn lưu cũng không bảo hộ được tính mạng của chúng nó, cái tiểu thôn tử cũ nát này là vực thẳm tử vong không thể tới gần!