"Cái này..." Hứa Dương trong lòng xấu hổ nhếch miệng, đáp cho có lệ, "Ta luyện chính là 《 Huyền Thiên Kinh 》của Huyền Hoa tông."
"Ừm." Ngô Thanh Như khẽ gật đầu, "Huyền Thiên Kinh cũng là không tồi, năm đó Hoa Văn Đống dựa vào công pháp này luyện tới Huyền Vực cảnh, uy chấn một thời."
Hứa Dương từng nghe nói qua cái tên Hoa Văn Đống này, hình như là một thiên tài xuất thế từ rất lâu trước kia của Huyền Hoa tông, cũng là thực lực đỉnh nhất của tông môn, có điều đó cũng đều là nhân vật của mấy trăm năm trước rồi, sớm đã thân tử đạo tiêu, ngược lại cũng là cùng một cái niên đại với "Thái nãi nãi".
Ngô Thanh Như lại hỏi "Ngươi trước mắt sở luyện chính là loại linh thuật nào?"
Hứa Dương bất đắc dĩ, chỉ đành phải xuất ra linh thuật duy nhất có thể lấy ra để "Gặp người", "Là Lôi Trạch Diệt Hành Thuật."
Ngô Thanh Như vẫn là vuốt cằm, "Thiên giai linh thuật hồn phách, thật cũng tạm được. Loại linh thuật này ta cũng từng luyện qua một trận, chỉ là ta hồn lực không mạnh, cũng là bỏ quên mất."
Hứa Dương kinh ngạc nói "Thái nãi nãi, Lôi Trạch Diệt Hành Thuật hẳn chính là cao giai mà thôi, còn chưa tới thiên giai."
Ngô Thanh Như liếc mắt nhìn hắn, có chút đắc ý nói "Thì ra ngươi lấy được chỉ là 'Tiểu bộ' của Lôi Trạch Diệt Hành Thuật, cái mà ta biết thì lại là 'Đại bộ', xác thực thuộc về thiên giai linh thuật."
Hứa Dương trước mắt sáng ngời, " 'Đại bộ', 'Tiểu bộ' này lại là cái cách nói như thế nào?"
Ngô Thanh Như chậm dãi nói "Năm đó cao nhân đã sáng chế ra Lôi Trạch Diệt Hành Thuật đem linh thuật truyền cho đệ tử, lại phát hiện vậy mà lại không có một ai có thể luyện thành hoàn toàn. Dưới sự nghiên cứu kỹ càng của nàng mới biết, các đệ tử vậy mà lại đều là hồn lực bình thường, luyện linh thuật hồn phách thiên giai quá mức cố sức.
"Vì thế nàng không còn cách nào khác là xóa giảm phần khó nhất của linh thuật xuống, xưng là 'Tiểu bộ' linh thuật, mức độ khó khăn của tu tập lập tức bị giảm xuống. Đương nhiên, uy lực này cũng giảm xuống không ít, rơi xuống phạm trù cao giai linh thuật."
Hứa Dương gật đầu, "Thì ra là còn có việc này..."
Ngô Thanh Như mỉm cười tủm tỉm nhìn vào hắn, nói "Ta dù sao cũng nhàn đến vô sự, thế tôn nếu là muốn học, ta có thể đem 'Đại bộ' của Lôi Trạch Diệt Hành Thuật này dạy cho ngươi."
Hứa Dương mừng rỡ, vội khom người vái lễ, "Đa tạ Thái nãi nãi!"
"Hê, ngươi khách khí với ta làm cái gì chứ?" Ngô Thanh Như đem hắn nâng lên, cười nói, "Chờ khi về tới Đại La Sơn, ngươi phải nói như thế nào ở trước mặt thái gia gia của ngươi nhỉ?"
Hứa Dương lập tức vỗ ngực nói "Dĩ nhiên là phải khen ngợi những mặt tốt của Thái nãi nãi rồi!"
"Ừm, ngoan!" Lúm đồng tiền nở như hoa trên nét mặt già nua của Ngô Thanh Như, các nếp nhăn cũng đều bằng phẳng không ít, lại nói, "Ta thấy ngươi khi lâm địch thân hình chậm chạp, có lẽ là chưa tu qua linh thuật độn thuật phải không?"
Hứa Dương nói "Miễn cưỡng tính ra mà nói, ta học qua Linh vũ, trong đó không hề ít kỹ xảo đề cao thân pháp, có điều độn thuật quả thật chưa từng tiếp xúc qua."
Ngô Thanh Như gật đầu nói "Nếu đã có nền móng của Linh vũ, thì việc học được độn thuật có lẽ là cũng không khó. Ta lại truyền cho ngươi một loại độn thuật thiên giai nữa, 'Dẫn Phong Du Thiên Thuật', ở trong phạm vi nhỏ có thể xê dịch cực kỳ mau lẹ qua tay nhiều người, sau khi thi triển, đối thủ cùng giai rất khó đụng được tới thân hình của ngươi."
Hứa Dương trong lòng khẽ động, đây chính là lợi khí báo danh a! Bản thân mình có thể gặp được 'Thái nãi nãi' này, thật sự là huyết kiếm không bồi!
Có điều lại nói tiếp mình căn bản cũng không quen biết Phong Tuấn Ngô, về sau nếu có thể gặp được hắn, nhất định phải tận khả năng khuyên bảo hắn cùng với Ngô lão tiền bối nối lại tình xưa.
Hắn lại nghĩ tới trường hợp ngày đó Ngô Thanh Như đã tàn nhẫn oán hận Phong Tuấn Ngô, lại là khóe miệng khẽ giật giật, thầm nghĩ: sợ là thật có thể thuyết phục được Phong Tuấn Ngô, vị "Thái nãi nãi" này cũng không nguyện nhận cái tên "Lão nhân tồi tệ" kia là Ngô ca ca đi...
"Ta trước tiên sẽ dạy ngươi 'Đại bộ' của Lôi Trạch Diệt Hành Thuật." Ngô Thanh Như cắt ngang suy nghĩ của hắn, bắt đầu đem linh thuật giảng lại cho hắn nghe.
Nàng tuy là đần độn, thậm chí ngay cả nam tử yêu thương nhất cũng đều không nhận ra được, nhưng những linh thuật luyện mấy trăm năm này sớm đã khắc sâu vào tận trong đáy lòng, rất ít khi dùng qua nhưng đầu óc cũng là có thể đọc làu làu, lúc này nói ra không có nửa điểm bỏ xót.
Hứa Dương tất nhiên đã được hưởng lợi rất nhiều từ bản thân. Hắn đã luyện qua "Tiểu bộ" của Lôi Trạch Diệt Hành Thuật, lúc này học được bản đầy đủ, gần như là trong nháy mắt có thể hiểu ra được chỗ tinh diệu ở trong đó, không khỏi liên tục gật đầu.
Mà hồn lực của hắn dĩ nhiên là không có vấn đề gì, vượt qua một mảng lớn yêu cầu tu tập của linh thuật này. Tới khi trăng lên ba sào, hắn đã có thể phóng xuất ra được một đạo cực kỳ ngưng thực, "Lôi mang" cực nhỏ bao bọc bởi hồn lực cường đại.
"Lôi mang" kia không chỉ có uy lực mạnh hơn gần mười lần so với Lôi Trạch Diệt Hành Thuật lúc trước, hơn nữa vượt qua một cái khuyết điểm lớn nhất của nó —— tốc độ phi hành quá chậm.
Hắn tuy rằng còn lâu mới có thể nắm giữ được "Đại bộ" Lôi Trạch Diệt Hành Thuật, nhưng tốc độ bắn ra của "Lôi mang" đã nhanh hơn mấy lần so với lúc trước. Dựa theo phỏng đoán của hắn, sau khi luyện thành thì tốc độ ít nhất có thể đề cao ba bốn mươi lần, trở nên rất khó né tránh, trở thành sát chiêu chân chính của chính mình!
Thức trắng cả đêm.
Thẳng cho đến khi ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gà gáy, Hứa Dương mới dừng việc tu luyện linh thuật lại. Cả một đêm thời gian này, hắn liền đã nắm giữ gần ba thành "Đại bộ", ngay cả Ngô Thanh Như cũng không ngừng tán thưởng "Thiên phú của thế tôn ngoan".
Hứa Dương thấy Dao Trì vẫn còn đang ngưng thần tu luyện, liền dặn dò Ngô Thanh Như bảo nàng đợi ở trong phòng không cần phải đi ra ngoài, bản thân mình thì dựa theo yêu cầu của Trường Triệt hôm qua, đi về hướng phía nam của thôn.
Đợi khi mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, hắn đưa mắt trông thấy Sái Cốc tràng xuất hiện một mảng lớn bằng phẳng ở cách đó không xa, giữa sân bãi thô mộc, các loại tạ đá, còn có mấy phương linh trận đơn sơ.
Đã có ba bốn mươi người tụ ở giữa sân, thỉnh thoảng truyền ra tiếng hô quát, hoặc có tiếng giòn vang do binh khí giao kích.
Tên quân tốt hôm qua đi cùng với Trường Triệt tới tìm Hứa Dương kia nhìn thấy thân ảnh của Hứa Dương, từ xa xa hô "Hứa Dương lão đệ, bên này!"
Hứa Dương cũng mỉm cười gật đầu với hắn, bước nhanh đi đến phụ cận, nắm cổ tay hành lễ nói "Thanh Vũ đại ca."
"Trước tiên đi qua bên chỗ quản ngũ điểm mão(*)." Thanh Vũ lôi kéo hắn đi vào trước mặt một tên nam tử trung niên, giới thiệu Hứa Dương một phen với người sau.
Quản ngũ kia cũng là theo ý gật đầu, coi như đã điểm danh qua. Rồi sau đó Thanh Vũ lại giới thiệu Hứa Dương với những người khác trong đội hộ thôn, "Đây là Khôi Mộc đại ca, đây là Đình Môn thúc, đây là..."
Hứa Dương đang gật đầu ra hiệu cùng với mọi người, chợt nghe thấy giọng nói của Trường Triệt, "Đội trưởng đến ——"
Người của đội hộ thôn lập tức đình chỉ huyên náo, đứng cong vẹo thành ba hàng, có điều ánh mắt ngược lại cũng đều tràn ngập tinh quang, nhìn về phía đội trưởng Hồng Lăng.
Hồng Lăng kia ước chừng tầm bốn mươi tuổi, mặt chữ điền tai to, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, đứng vững ở trước mặt mọi người, bật hơi mở miệng nói "Đều đã tới đủ rồi phải không?"
Mấy tên quản ngũ bước lên phía trước nắm cổ tay nói "Người đã đến đủ."
"Tốt." Hồng Lăng gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm nghị, "Tình hình gần đây ở phụ cận thôn mọi người hẳn là đều đã rõ ràng, đàn Thừa Hoàng càng ngày càng nhiều, đội hộ thôn chúng ta cần phải tăng cường đề phòng, vạn không thể phớt lờ!
"Trưởng thôn hôm qua đã cùng ta đi thỉnh ra 'Trấn khí', nếu đàn yêu thú lại cường công thôn như nửa tháng trước, các ngươi liền tiến lên đem chúng bám trụ, rồi sau đó sử 'Trấn khí' đánh chết!"
Mọi người nghe được hai chữ "Trấn khí", lập tức tinh thần rung lên, "Vậy coi như là sắp được vận dụng trấn khí rồi!"
"Như vậy thì không còn ai sẽ bị yêu vật làm hại nữa!"
"Haizz, nếu là tháng trước liền dùng trấn khí, biểu điệt kia của ta cũng không đến nỗi thân tử..."
Chú giải: (*)Điểm mão: là cách điểm danh của thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.