Dao Trì giật mình nhìn vào Hứa Dương, "Ngươi cũng muốn vào Vị Diện Chi Kiều sao? !"
Hứa Dương gật đầu, dưới chân không ngừng, nói "Quỷ biết người của tam Thánh ngũ Tông muốn bắt ta xử trí như thế nào, lưu lại quá mức nguy hiểm, không bằng rời đi cùng với ngươi."
Hắn vốn không phải là người của thế giới này, đối với nơi này cũng không có chút lưu luyến, quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, ngược lại không bằng đi tới một thế giới khác để thử thời vận xem sao.
Hơn nữa cái tên Hạo Tịch kia nếu đã có thể đi qua được, thì về sau hẳn là cũng có biện pháp để quay trở về, thật sự không được thì lại đi tìm nàng là xong.
Dao Trì tùy ý tay Hứa Dương lôi kéo, lắc mình dung nhập vào bên trong cường quang của đại môn, trong ánh mắt nhìn vào bóng dáng của hắn mang theo ba phần cảm động, ba phần vui mừng, còn lại đều là tình cảm ấm áp nồng đậm.
Một nam nhân nguyện ý vứt bỏ cả thế giới vì ngươi, làm nữ nhân, vậy thì còn có cái yêu cầu gì quá đáng hơn nữa chứ?
Ở phía sau hai người, Ngô Thanh Như giãy dụa bò người lên từ trên mặt đất, một tay đẩy ra đệ tử Ngô gia đang chạy tới nâng đỡ nàng, lại ngay cả nhìn cũng chưa nhìn liếc mắt Phong Tuấn Ngô đang trút giận vì nàng một cái, mà là kinh hô đối với thân ảnh đang biến mất của Hứa Dương "Thế tôn, ngươi đây là muốn đi đâu? Cũng chớ chạy loạn, ta không có cách nào khác để giao phó với Ngô ca ca a!"
Phong Tuấn Ngô nghe thấy vậy quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nói "Như muội, chớ để để ý đến hắn, cũng không có gì không dễ giao phó cả..."
Ngô Thanh Như hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, làm việc nghĩa không được chùn bước nhảy vào bên trong "Đại môn", trong miệng vẫn hô, "Thế tôn, chờ ta với ——"
Sau khi Hứa Dương bước vào phiến đại môn kia, bạch quang trước mắt lộ vẻ đẹp mắt, ngay cả thân hình của chính mình cũng đều không thể thấy rõ, muốn há mồm nói chuyện, đầu lưỡi cũng căn bản không thể nhúc nhích được chút nào, trên thực tế hắn cả người đều đang vào trạng thái cứng ngắc.
Chỉ có đôi bàn tay trắng nõn đang nắm chặt của Dao Trì, làm hắn có thể chắc chắn rằng mình vẫn còn bình yên vô sự, do đó tiếp tục cắn răng kiên trì đi xuống.
Hắn cảm thấy mình đã bơi ở trong bạch quang cả tháng rồi, nếu không có hắn đã có tu vi Tam Hải cảnh, tố chất thân thể mạnh hơn người thường rất nhiều, thì lúc này chỉ sợ đã bị mắc chứng bệnh quáng tuyết rồi.
Rốt cuộc, ở phía cuối bạch quang hiện ra một vòng màu tím đen.
Hứa Dương trong lòng khẽ động, nhưng lập tức lại tràn ngập cảnh giác, dù sao thì đối diện cũng chính là một cái thế giới hoàn toàn xa lạ, hơn nữa rất có thể có mai phục do Hạo Tịch thiết hạ, tuy rằng không có nguy hiểm bằng người trước ba tên Thánh Nguyên cảnh ở bên kia "Đại môn", nhưng là tuyệt không thể phớt lờ.
Tay của Dao Trì cũng là hơi hơi nắm chặt, hiển nhiên đồng dạng cũng là vô cùng khẩn trương.
Rốt cuộc, hắn cùng Dao Trì lần lượt "Phun" ra từ bên trong cường quang màu trắng, đều là một vẻ đề phòng, làm tốt tùy thời chuẩn bị nghênh địch.
Nhưng mà, xung quanh cũng yên tĩnh không một tiếng động, dường như không có bất luận kẻ nào ở trong này.
Hứa Dương cẩn thận giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chính mình thân đang ở bên trong một gian thạch điện cao lớn. Viên đá màu tím sẫm trên tường trông có vẻ lạnh như băng mà chắc chắn, ngoại trừ một phương trận pháp cực lớn hơn mười trượng vuông, trong điện cơ bản trống không một vật, chỉ có một ít mảnh nhỏ của bình ngọc bị rơi rụng ở trên mặt đất, mới biểu hiện ra nơi này vừa rồi có người đã tới.
Hắn quay đầu lại thấp giọng nói với Dao Trì "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Người sau cầm Lưu Ma Cung trong tay, hơi hơi nhíu mi nói "Trước tiên rời khỏi nơi này đã, tìm một nơi an toàn rồi nói sau."
"Được."
Hai người dưới chân vừa mới khẽ động, chỉ thấy "Đại môn" ở phía sau lại là một trận bạch quang đẹp mắt lóng lánh, lập tức phản thân bày ra tư thái phòng ngự.
"Thế tôn!" Một giọng nói già nua vang lên, "Ngươi sao lại dám tiến vào một nơi nguy hiểm như vậy chứ? Mau theo ta trở về!"
"Thái nãi nãi?"
Hứa Dương vừa mới nói ra được ba chữ, cổ tay liền bị Ngô Thanh Như một tay túm chặt, kiên quyết muốn kéo vào trong "Đại môn".
"Này! Chờ đã!" Hứa Dương kinh hãi, "Không thể trở về được!"
Ngô Thanh Như quay đầu lại liếc mắt nhìn Dao Trì, gật đầu nói "Đúng rồi, thế tôn tức(cháu dâu) cũng phải cùng nhau trở về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Trì trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất thời đỏ lên, "Ngô lão tiền bối, ngài chớ nói lung tung..."
Hứa Dương thấy Ngô Thanh Như lại muốn kéo Dao Trì đi, tâm niệm cấp chuyển, vội nói "Thái nãi nãi, bên kia cánh 'Cửa' có cái tên gia hỏa gọi là Lang Thủy, à, chính là người phóng ra hư ảnh đánh cho ngài bị thương lúc vừa rồi kia. Ngài có thể có nắm chắc đem hắn đánh lui được không?"
Ngô Thanh Như sửng sốt, lắc đầu nói "Hắn sợ rằng chỉ ít cũng phải có thực lực Thánh Nguyên cảnh hậu kỳ, ta không phải là đối thủ của hắn..."
"Vậy thì đúng rồi!" Hứa Dương "Vô cùng đau đớn" nói, "Ta biết ngài muốn mang ta trở về, nhưng cái tên Lang Thủy kia muốn giết ta cùng Dao Trì, bây giờ quay trở về chẳng khác nào chịu chết a!
"Đúng rồi, còn có cái người mặc áo choàng màu vàng, dùng trường kiếm kia, cũng không có ý tốt đối với chúng ta."
Ngô Thanh Như chần chờ gật đầu nói "Kể cả là người nọ ta cũng không ứng phó được. Ồ, còn có cái tên lão nhân tệ hại cầm mộc côn nát trong tay kia nữa, thực lực cũng là cực kỳ dọa người."
Hứa Dương lập tức giãy thoát khỏi tay của Ngô Thanh Như, "Vậy thì đúng rồi, cho nên ta cùng Dao Trì muốn trốn một chút ở phụ cận đây trước, chờ bọn hắn ly khai lại quay trở về cũng không muộn."
Hắn nói xong lại kéo Dao Trì, phi thân lao về hướng đại môn của thạch điện.
"Ấy, thế tôn, chờ ta với." Ngô Thanh Như vậy mà lại đuổi sát theo, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Ta muốn đi theo ngươi, không thể để cho ngươi chạy loạn được. Chờ những cường giả kia tán đi, ngươi liền lập tức theo ta quay trở về Đại La Sơn!"
Hứa Dương một trận nhức đầu, trong lòng nói: cánh "Cửa" kia chính là do Tư Không Điển cùng cái tên nữ tử mặc đạo bào kia chống đỡ, bọn họ nếu tán đi, thì linh trận này cũng liền sụp đổ.
Hắn chỉ đành phải ứng phó nói "Thành, thành, ngài trước tiên theo ta đi ẩn nấp, chuyện tình sau này xem tình huống rồi nói sau."
Ba người khi đang nói chuyện đã đi tới chỗ đại môn thạch điện, nhìn xuyên thấu qua khe hở trên cánh cổng đá khổng lồ dày hơn bảy thước ra bên ngoài, tất cả đều là sững sờ ở ngay tại chỗ.
Chỉ thấy ngoài cửa là một mảnh màu xanh thẫm quỷ dị, cả không trung đang không ngừng vặn vẹo giống như chấn động vậy, làm cho một tia dương quang hôn ám kia lúc sáng lúc tối, chập chờn đến nỗi khiến ánh mắt người cực kỳ khó chịu.
Mà mặt đất cũng là cực kỳ cổ quái, thoạt nhìn giống như một ngọn đồi núi uốn lượn dày đặc, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đường trên mặt đất đang từ từ thay đổi.
Xa xa dần dần xuất hiện ở trước mắt, mà mặt đất gần đó đột nhiên "Di động" về phía chân trời.
Mà những cây cối màu tím thưa thớt ở trên mặt đất kia dường như đã quen thuộc với sự khác thường của nơi này, những gốc cây nổi trên mặt đất đang uốn éo nhịp nhàng, điều chỉnh nhịp điệu của chúng theo sự thay đổi của mặt đất, khiến chính bản thân nó thủy chung bảo trì bất động ở ngay tại chỗ.
Hứa Dương lấy đoản đao màu đỏ từ trong Càn Nguyên Đại ra, cẩn thận đâm vài cái ở trên mặt đất, gật đầu nói với hai người ở bên cạnh "Rất chắc chắn, hẳn là có thể đi được."
Dao Trì quay đầu lại nhìn thấy "Đại môn" ở phía sau lại bắt đầu phát ra hào quang, lập tức thả người lướt ra, vội la lên "Bất chấp nhiều như vậy làm gì, đi mau!"
Hứa Dương liếc mắt nhìn mặt đất quỷ dị, lấy một sợi gân yêu thú dài mấy trượng từ trong Càn Nguyên Đại ra, đem hai đầu đưa cho Dao Trì cùng Ngô Thanh Như, tự mình tay cầm ở chính giữa, bay nhanh đi theo, nói "Mọi người túm chắc gân thú, như vậy bất luận mặt đất biến hóa phương vị như thế nào, chúng ta cũng đều không đến mức rời nhau quá xa."
Ba người vừa mới bay ra được không đến một dặm, "Đại môn" trong thạch điện liền diệu ra một trận cường quang, một thân ảnh đang ngồi ở trên xe lăn chui ra từ trong quầng sáng.
Hứa Dương trong lòng vội trầm xuống, đang định tìm kiếm chỗ ẩn thân, mặt đất ở dưới chân lại đột nhiên chuyển động, không gian ở bốn phía trở nên một trận mơ hồ, khiến người sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu, muốn nôn mửa.