Đợi khi lớp bụi lắng xuống, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng gầm rú, đều là cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Chỗ sườn núi Tiên Ẩn Phong bị "Đào" ra một cái hố to chừng hơn mười dặm vuông, bên rìa hố còn có vết rách chằng chịt như mạng nhện vậy, lan tràn thẳng lên phương hướng đỉnh núi.
Kỳ thật đây còn là do Lang Thủy lấy linh lực của chính mình ước thúc một chút uy lực bạo tạc, nếu không lấy thực lực của hai người bọn họ, dưới một kích đủ gọt bay một nửa Tiên Ẩn Phong cũng không kỳ quái.
Chợt, một trắng một tím hai bóng người lại mãnh liệt lao vào nhau, lấy tốc độ mà người khác căn bản không nhìn thấy rõ triền đấu cùng một chỗ.
Chẳng qua nơi khóe miệng của Phong Tuấn Ngô mang theo một tia vết máu, mà Lang Thủy bên kia thì lại là quần áo chỉnh tề, một bộ tư thế thấy nguy không loạn.
Lang Thủy quét mắt liếc nhìn cái hố to ở sườn núi, thả người bay về phía giữa không trung, "Phong lão đầu, chúng ta đi lên chỗ cao đánh!"
Phong Tuấn Ngô cũng biết, không đánh lui Lang Thủy, bản thân chính mình là tuyệt không thể vào núi tìm người được, vì thế giơ trượng mộc tồi tàn ở trong tay lên, theo sát mà chui vào đám mây.
Diệp Bích Gia cùng Hạ Như Lam là một trong số ít những người gần như miễn cưỡng mới thấy rõ được quá trình chiến đấu vừa rồi, trong lòng tuy là bị một kích lúc vừa rồi kia kinh động tới, nhưng các nàng mắt thấy Phong Thánh bị địch nhân đè ép một đầu, vội liếc nhìn nhau, cắn răng thúc dục thuật Ngự Phong, cùng kêu lên nói "Chúng ta lên!"
Chỗ sườn núi, Tư Không Điển cùng bảy tám cường giả tu vi Huyền Vực cảnh cực hạn của các môn phái khác liên thủ, cùng đám người Lôi Dương, sườn núi phía bắc hỗn chiến một chỗ.
Vốn dĩ lấy tu vi của Tư Không Điển, nhiều nhất có thể cùng Lôi Dương bất phân thắng bại, nhưng người sau bị Luyện Thiên Lô đốt thương, lại trải qua một phen ác đấu, tiêu hao không nhỏ, lúc này chợt giao thủ, nhanh chóng liền rơi xuống hạ phong.
Có điều cường giả nhân tộc khác cũng rất là không bằng so với Bắc Nhai, Huyền Cung các Tiên Vệ.
"Tiên Vệ" này chính là Lang Thủy lúc trước vì chấp hành nhiệm vụ bí ẩn của thiên đình, đặc biệt từ bên trong ngự vệ của thiên đình chọn lựa ra bảy người, trong đó Lôi Dương, Bắc Nhai đều là Thánh Nguyên cảnh trung kỳ, trong năm người khác có một tên Thánh Nguyên cảnh sơ kỳ, cùng với bốn tên Huyền Vực cảnh cực hạn.
Cho nên Tư Không Điển bên này mỗi khi chiếm được một chút thượng phong, rồi lại không thể không rút về để ra tay giúp đỡ đối phó Bắc Nhai, Lôi Dương trì hoãn qua một hơi, liền lập tức lại công tới.
Cứ như vậy, hai bên trong lúc nhất thời đánh cho khó phân thắng bại, bọn họ những người này tu vi mặc dù không bằng Phong Tuấn Ngô cùng Lang Thủy, nhưng nhân số lại đã có gần hai mươi, cho nên trận thế kịch chiến đó vậy mà lại cũng không quá kém so với hai người kia.
Đại quân mấy vạn nhân tộc ở bốn phía thấy cường giả tam Thánh ngũ Tông đã xông lên, lập tức cũng là khí thế như hồng, khởi xướng mãnh công về hướng hơn vạn quân coi giữ của Tiên Ẩn Phong đang canh giữ ở phụ cận sườn núi.
Cả sườn nam Tiên Ẩn Phong, nhất thời linh bảo, linh thuật bay loạn, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số người chết, quả thực là một mảnh thi sơn biển máu.
Mà Hoàng Tiểu Lạc cũng không gia nhập chiến đoàn, tự mình mang theo bốn trăm đệ tử môn hạ, khống chế hơn hai trăm bộ Huyền Lỗi, lặng lẽ không một tiếng động đi xuôi lên núi từ phía bên kia cái hố to lúc trước bị Phong Tuấn Ngô cùng Lang Thủy tạc ra.
Các nàng đội nhân mã này hơi thở cực kỳ bí ẩn —— những người tu Tạp đạo này vốn dĩ tu vi sẽ không cao, chủ yếu là tạo ra các loại Huyền Lỗi hoặc đồ vật cơ quan là việc chính, mà những phiền phức bằng sắt đó lại càng là không tản mát ra linh lực. Cho nên thẳng sau khi các nàng xâm nhập vào trên núi hơn mười dặm, rốt cuộc mới bị quân coi giữ chú ý tới.
Lôi Dương nhìn vào những Huyền Lỗi đó, bất đắc dĩ chỉ vào một tên Tiên Vệ, nói "Ly Độ, nghĩ cách ngăn bọn họ lại!"
"Rõ!" Tên Tiên Vệ gọi là Ly Độ kia lập tức điểm một ngàn quân coi giữ, từ phía sau mau chóng đuổi theo.
Ly Độ đuổi thẳng tới phụ cận đỉnh núi, cuối cùng cũng nhìn thấy được phía sau lưng của đám người Tử Tiêu môn, chỉ thấy phía trước dường như có người đang kịch chiến cùng với Huyền Lỗi.
Nàng thả người bay lên trời cao, đợi khi nhìn thấy rõ bộ dạng của người nọ, trong lòng không khỏi mừng thầm, cao giọng nói về hướng cửa Tiên Đàn "Thất Đô, ngươi đã thỉnh viện quân quay trở về rồi sao?"
Người sau sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, trầm giọng nói "Trận kì của Tiên Đàn bị người đánh cắp đi mất một cái, ta đang muốn đi thỉnh tiên quân tiến đến chữa trị!"
Ly Độ kinh hãi, "Điều này sao lại có thể? Kể cả là ngươi ta tới đây, không có nửa ngày thời gian cũng tuyệt đối không thể lay động được linh trận Tiên Đàn a!"
"Ta sao biết được ngọn nguồn chứ!" Thất Đô lại một bụng hỏa, "Trước tiên cùng ta đánh lui hỏa nhân này, lại đi thỉnh tiên quân định đoạt!"
Ly Độ vội quay đầu lại quát về hướng quân coi giữ sở dẫn "Đều lên cho ta!"
Trong phút chốc, phụ cận đỉnh núi lại khởi lên chiến đoàn, những Huyền Lỗi này dáng người cực lớn, sức mạnh lại cực kỳ kinh người, chỉ qua lại một vòng, liền đã đem đỉnh núi giẫm thành một mảnh đống hỗn độn.
Mà bên kia dựa vào hai tên Tiên Vệ miễn cưỡng chống đỡ, thật cũng không làm cho người của Tử Tiêu môn xông vào được Tiên Đàn.
Lúc này, ở bên trong một chỗ địa đạo tối đen khoảng cách so với Tiên Đàn ngoài hơn trăm dặm, Tiêu Hàn Phi đang đi lặng lẽ kiểu mèo eo, trong hộp gỗ ở bên hông nàng, nằm một cây tiểu kì màu cây hạnh phát ra linh lực dao động kinh người.
Có điều linh lực bên trên cái cờ kia bị hộp gỗ ngăn trở hơn phân nửa, gần như không thể xuyên thấu qua tầng lớp đất dày hơn mười trượng bị bên ngoài tìm thấy được. Kỳ thật trước mắt trong núi khắp nơi nơi đều đang kịch chiến, cũng căn bản không có khả năng có người đến đây để điều tra cẩn thận.
Tiêu Hàn Phi không ngừng vuốt ve hộp gỗ, trên nét mặt già nua khô héo nhăn nheo lộ vẻ mỉm cười phát ra từ nội tâm.
Hơn trăm năm trước Các chủ của Thiên Mục Các mệnh nàng nghĩ cách khiến Tiên Đàn tạm dừng trong ba ngày, nàng tìm cách hồi lâu, cuối cùng thời điểm lại gặp được Lang Thủy, không hề ngoài ý muốn bị bắt giữ.
Nàng đã chống trọi được khảo vấn nghiêm hình hơn trăm năm, hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành được nhiệm vụ mà trong môn sở phái. Mặc dù đã hơn trăm năm trôi qua, người cần Tiên Đàn vô pháp sử dụng được kia đã tìm cách khác, nhưng Tiêu Hàn Phi lại căn bản không quan tâm chút nào tới những việc đó nữa.
Làm một Thám Điệp ưu tú nhất, nàng cực kỳ kỹ lưỡng thực hiện hai chữ "Nhẫn" cùng "Bền" này, mặc dù đã qua một thời gian dài nhưng nàng vẫn hoàn thành được nhiệm vụ của mình!
Kịch chiến ở trên Tiên Ẩn Phong vẫn liên tục đến lúc hoàng hôn, chiến tuyến từ phụ cận sườn núi dần dần lan tràn tới các nơi trên núi, mỗi một cái yếu đạo, cửa ải đều phát sinh tranh đoạt kịch liệt.
Rất nhanh, ba chỗ chiến đấu thảm thiết nhất không hẹn mà cùng dừng tay lại.
Lang Thủy mắt thấy Tiên Đàn bên kia không có ngự vệ viện quân tới, trong lòng bắt đầu lo lắng, một lòng nghĩ muốn thoát khỏi đám người Phong Tuấn Ngô đi xem một chút xem chuyện gì đã xảy ra.
Phong Tuấn Ngô vội vã đi tìm Ngô Thanh Như, cũng đồng dạng không có ý định tiếp tục đánh tiếp.
Về phần Diệp Bích Gia cùng Hạ Như Lam đến hỗ trợ, hai người thực lực hơi thấp, nhiều lần suýt nữa bị Lang Thủy làm trọng thương, cho nên lại muốn ngưng chiến nghỉ ngơi một chút trước.
Bốn người không hẹn mà cùng dừng tay, Lang Thủy bay về phía Tiên Đàn, Phong Tuấn Ngô gọi một tiếng cùng với Diệp Bích Gia các nàng, tự mình chui vào bên trong núi rừng Tiên Ẩn Phong.
Tư Không Điển bên kia, người của song phương đều là linh lực tiêu hao quá nửa, trong lúc nhất thời cũng đều không có nắm chắc đánh tan được đối phương, thấy sắc trời đã tối sầm lại, liền có tự triệt thoái về phía sau, dần dần thoát ly tiếp xúc.
Trong một chỗ khe núi sườn đông Tiên Ẩn Phong, Hứa Dương phản hồi từ lối vào sơn động, nói với Dao Trì "Kịch chiến cả ngày ở bên ngoài, lúc này hình như là đã yên tĩnh lại một chút."
Dao Trì phun ra một hơi thật dài, đứng dậy, "Linh lực của bản cung đã khôi phục được hơn phân nửa, chờ ngày mai chiến sự lại bắt đầu, thì chúng ta liền thừa dịp hỗn loạn đi ra khỏi Tiên Ẩn Phong."
Hứa Dương liếc mắt nhìn bóng dáng Hạo Tịch ở bên ngoài sơn động, gật đầu nói "Ta cũng đang có ý này, sơn động này không thể ở lâu được."