Chương 481: Nhã Đạo Linh Bảo

Chợt, một đạo bóng đen xoay tròn tốc độ cao, mang theo tiếng rít "U u" đánh úp về hướng thẳng trước mặt Lôi Dương.

Lôi Dương quá sợ hãi, uy lực của Thiên Tiêu Châm này hắn so với ai khác đều rõ ràng, nhớ tới năm đó sư phụ của mình cùng Nguyên Quan Chân Quân cùng nhau chống đỡ lại đại quân Ma tộc, người sau liền từng nhiều lần dựa vào cái Đạo Sáng linh bảo này lấy ít địch nhiều, lập hạ chiến công hiển hách.

Sư phụ lão nhân gia hắn cũng là cực kỳ tôn sùng đối với Nguyên Quan Chân Quân, xưng hắn làm người đứng đầu trong các Chân Quân, Kim Tiên cảnh trở xuống không ai có thể địch lại được.

Thực lực của Lôi Dương khoảng cách vẫn còn kém rất nhiều so với sư phụ chính mình, liền ngay cả người sau đều tự nhận còn lâu mới là đối thủ của Nguyên Quan, thì hắn lại sao dám không coi trọng đối với Đạo Sáng linh bảo mạnh nhất của Nguyên Quan chứ.

Hắn bỗng nhiên hiểu ra Lang Thủy tiên quân vì sao lại coi trọng đối với Hứa Dương này như thế, tên tiểu tử họ Hứa này chẳng lẽ là chân truyền của Nguyên Quan sao? !

Hắn lập tức sắc mặt đại biến, bỏ lại Dao Trì gần trong gang tấc, dùng hết toàn lực né tránh sang hướng bên trái.

Hứa Dương bên này lừa lui Lôi Dương, lập tức chuyển sang cao giọng nói với Ngô Thanh Như "Ngô lão tiền bối, vãn bối khi trước cũng đều không phải là cố ý mạo phạm, khi trước cũng đã từng giải thích qua với ngài, thật sự là ngài không tin a! Trước mắt chúng ta cùng nhau chống cường địch, còn thỉnh tiền bối ra tay tương trợ, nếu không chúng ta cũng đều khó toàn thân trở ra!"

Ngô Thanh Như liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói "Ngươi không phải Ngô ca ca, ta không thèm để ý đến ngươi.

"Ngô ca ca làm chưởng giáo Đại La Sơn, lại càng không thể ở cùng một chỗ với ta được, ta phải làm sao bây giờ..."

Trương Tích Nhạ thấy Dung Thiên Đỉnh của Dao Trì bên kia đã cơ bản thành hình, chỉ cần lại kéo dài thêm một lát nữa, hẳn là có thể thôi phát được, cũng lo lắng chắp tay về phía Ngô Thanh Như, "Còn thỉnh Ngô lão tiền bối ra tay!"

Ngô Thanh Như vẫn là lắc đầu, "Vốn tưởng rằng Ngô ca ca tới cứu ta, không nghĩ tới lại vẫn là công dã tràng."

Trương Tích Nhạ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên ánh mắt một ngưng, dùng sức nắm chặt quyền, thầm nghĩ: Ngô lão tiền bối, tình thế bức bách, cũng chỉ có thể làm như vậy, vãn bối đắc tội rồi.

Nàng vội ho một tiếng, chỉ vào Hứa Dương nói với Ngô Thanh Như "Ngô lão tiền bối, không dối gạt ngài nói, Hứa Dương này chính là chắt tôn của Phong Thánh.

"Hắn lần này mạo hiểm xâm nhập vào Tiên Ẩn Phong, chính là được Phong Thánh bày mưu đặt kế, đến đây để tìm hiểu tin tức của ngài, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại đem ngài cứu ra được."

Ngô Thanh Như quả nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Dương nói "Hắn là... chắt tôn?"

Trương Tích Nhạ liếc mắt nhìn Dao Trì, ngữ tốc cực nhanh nói "Đúng vậy! Nếu không hắn vì sao phải mạo hiểm xâm nhập vào Mặc Tháp, lại mạo hiểm công phá nhà giam để cứu ngài ra chứ? Đúng rồi, ngài không cảm thấy rằng, bộ dạng của hắn có chút tương tự cùng với Phong Thánh hay sao?"

Kỳ thật nàng căn bản cũng không biết Phong Tuấn Ngô khi còn trẻ trông như thế nào, có điều nàng đoán chắc, tình nhân trong mắt hơn Phan An(*), Ngô Thanh Như có tình cảm sâu đậm đối với Phong Thánh, như vậy trong cảm nhận của nàng, thì Phong Thánh hơn phân nửa chính là dung mạo tuyệt mỹ như Hứa Dương vậy.

Quả nhiên, Ngô Thanh Như nhìn vào Hứa Dương trong ánh mắt lộ ra ý cười, hé ra cái miệng khô quắt, gật đầu nói "Đúng, đúng thế! Quả thực chính là bộ dáng của Ngô ca ca mấy trăm năm trước!"

Hứa Dương thấy Trương Tích Nhạ liều mạng nháy mắt với chính mình, chỉ đành phải kiên trì nói "Ngô lão tiền bối, vãn bối thật đúng là nhận mệnh ông cố, để đến Tiên Ẩn Phong tìm ngài."

Ngô Thanh Như kích động nói "Thì ra Ngô ca ca cũng không quên ta! Đúng, hắn nhất định là đã cho rằng là ta đã chết, nên lúc này mới cưới vợ sinh con, rồi lại ngày đêm thương nhớ, nên mới phái chắt tôn tới tìm kiếm thi hài của ta..."

Lôi Dương lướt thẳng ra ngoài mấy trăm trương, lại đột nhiên bừng tỉnh —— Thiên Tiêu Châm này tuy rằng thanh thế độc nhất vô nhị theo như lời sư phụ nói, nhưng vì sao lại bay chậm như thế, chớ nói Đạo Sáng linh bảo, cho dù chính mình tùy tay vung ra một cọng cỏ, cũng có thể nhanh hơn gấp trăm lần so với nó.

Hắn lập tức cao giọng nói với bóng đen đang xoay tròn kia "Ngự Ngân đại nhân, ngài làm sao lại phải trợ giúp cho một tên tiểu tử nhân tộc gây khó xử cho vãn bối như thế chứ?"

"Ngự Ngân" đó chính là tên của khí hồn Thiên Tiêu Châm, nhưng không có bất cứ cái gì đáp lời lại hắn.

Lôi Dương nhíu mày, thấy Thiên Tiêu Châm khoảng cách so với chính mình vẫn còn xa, lập tức to gan lớn mật tản ra một vòng hồn lực đảo qua từ bên trên Thiên Tiêu Châm.

Không có dấu hiệu gì về sự tồn tại của khí hồn.

Khí hồn của Thiên Tiêu Châm đã bị tiêu tán? Chẳng lẽ linh bảo này đã chết rồi sao? ! Hắn nhất thời hiểu ra, đây căn bản không phải là Thiên Tiêu Châm, hoặc là nói, chỉ là "Thi thể" của Thiên Tiêu Châm mà thôi, bị Hứa Dương lấy ra để hù dọa mình!

"Vô liêm sỉ! Dám trêu đùa ta!" Hắn lôi đình tức giận, quăng ra một đạo hắc vụ nện ở bên trên Thiên Tiêu Châm, đem hài cốt của linh bảo kia đánh bay ra xa hơn mười dặm, có điều Thiên Tiêu Châm chính là chí bảo do thiên địa sở tạo, dù là như thế, cũng không sinh ra được một chút tổn hại nào.

Lôi Dương thấy tiếng chuông cổ ở trong thiên địa biến mất, xác nhận rằng mình đã đoán không sai, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Dương liếc mắt một cái, thả người đánh về hướng Dao Trì, thầm nghĩ trong lòng: tiểu tử, chờ ta đoạt được tàn phiến Luyện Thiên Lô, rồi sẽ thu thập ngươi sau! Nếu là tiên quân không cần ngươi nữa, thì ta nhất định sẽ hút lấy hồn phách của ngươi, ngày đêm tra tấn, để trút hận ở trong lòng!

Hứa Dương thấy Thiên Tiêu Châm bị đánh bay, lập tức la hét nói với Ngô Thanh Như "Ngô lão tiền bối, ngài nếu còn không ra tay, Phong Thánh, khụ, ông cố hắn nhất định sẽ tức giận..."

Hắn lời còn chưa dứt, liền thấy thân ảnh lôi thôi lếch thếch kia đã bắn nhanh ra, lưu lại một chuỗi tàn ảnh ở trên không trung, đồng thời cực kỳ hòa khí nói "Cái gì mà 'Lão tiền bối' chứ, gọi ta một tiếng 'Thái nãi nãi' đi. Hôm nay ta tất sẽ bảo vệ ngươi phản hồi Đại La Sơn, chuyện của ngươi vừa rồi tuyệt chớ có nói cho Ngô ca ca."

Lôi Dương lao ra được hơn trăm trượng, bỗng nhiên bên cạnh người có một đạo lôi mang màu bạc bay đến, chỉ đành phải tạm thời bỏ qua Dao Trì, xoay người lại phòng ngự công kích uy thế kinh người kia.

"Oành" một tiếng nổ vang, đạo lôi đình dài hơn mười trượng của Ngô Thanh Như do song chưởng kéo dài ra kia va chạm cùng với hắc vụ của Lôi Dương, chấn đến nỗi trong phạm vi vài dặm ở phụ cận đều là một trận rung chuyển, lực xung kích khủng bố sinh ra suýt chút nữa đem Hứa Dương ở cách đó khá xa ném bay đi.

Trương Tích Nhạ thấy thế cũng phấn đấu quên mình công tới từ sườn phía sau Lôi Dương, thực lực của nàng mặc dù rất khó làm bị thương đến người sau, nhưng chỉ cần nếu có thể làm cho hắn hơi phân tâm, thì cũng là rất đáng giá rồi.

"Đẩy ra cho ta!" Lôi Dương mắt thấy Luyện Thiên Lô ở cách đó không xa đã thành hình, điên cuồng mà điều khiển sương mù đen thùi lùi tấn công khắp mọi nơi, đồng thời lật tay triệu ra một tòa tháp nhỏ màu đen, ném về hướng Dao Trì bên kia.

Mặc Tháp này vốn cũng là "Nhã Đạo" cấp bậc linh bảo, chỉ là trong một hồi đại chiến hơn ngàn năm trước, gặp phải công kích của một kiện Nhã Đạo linh bảo khác, làm cho hạch tâm bị vỡ ra.

Kể từ đó trở đi, Lôi Dương liền đem nó đặt trong một chỗ ao Linh Nguyên ở Tiên Ẩn Phong ân cần săn sóc, đồng thời lợi dụng thân tháp vô cùng chắc chắn này sử dụng để làm ngục giam của Tiên Ẩn Phong.

Nhiều nhất lại có năm sáu mươi năm nữa, hạch tâm của Mặc Tháp này liền có thể hoàn toàn phục hồi được như cũ, cho nên Lôi Dương là một ngàn một vạn lần cũng không muốn vận dụng nó.

Có điều cục diện ở trước mắt đã có chút thoát khỏi tầm tay hắn, nếu lại không xuất ra con át chủ bài này, thì rất có thể sẽ bị lật thuyền trong mương!

Mặc Tháp rời tay, đón gió tăng cao, gần như trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng cự tháp cao trăm trượng lúc trước, sương mù màu đỏ đen vờn quanh ở bốn phía, giống như vừa mới lao ra từ bên trong nham thạch nóng chảy vậy.

Hứa Dương chợt thấy có cái thứ gì đó đem ánh mặt trời che khuất, khi quay đầu lại liền nhìn thấy một hắc tháp to như một quả núi vậy đang rơi đè về hướng trước mặt Dao Trì, lập tức lớn tiếng kêu gọi, "Dao Trì, cẩn thận!"

Chú giải: (*)Phan An là một nhà văn, nhà chính trị nổi tiếng thời Tây Tấn, được mệnh danh là "Đệ nhất mỹ nam cổ đại".