Đám người Hứa Dương đuổi theo Như nãi nãi một đường chạy đến phụ cận tầng bốn Mặc Tháp, người sau cước trình cực nhanh, ven đường đánh chết thủ vệ đều là thuận tay mà thôi, gần như không có chút thời gian trì hoãn nào.
Hứa Dương lại ở tầng sáu, tầng năm mở ra thêm mấy nhà giam khác, trông chờ vào việc có thể tìm thêm được mấy cường giả như Như nãi nãi, đợi lát nữa sau khi ra khỏi tháp, mọi người cùng nhau đối phó với nhân mã của Tiên Ẩn Phong, tỷ lệ chạy trốn được mới có thể lớn hơn một chút nữa.
Nhưng mà, khiến hắn thất vọng chính là, người giải phóng ra không phải là thần kinh thất thường, thì chính là sợ tới mức co rúm lại thành một đoàn, căn bản không thể bày ra được một chút tác dụng nào.
Mãi cho đến tầng ba, khi Hứa Dương cúi đầu xuống là đã có thể nhìn thấy được đại môn của tháp cao, lập tức cũng bỏ quên cả việc dự tính tìm người giúp đỡ, dù sao nhìn một mình Như nãi nãi như vậy cũng đủ xử lý được thủ vệ ở trong tháp rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt nghe thấy trong một nhà giam ở bên cạnh người truyền ra tiếng kêu cứu như có như không, còn kèm theo tiếng đập cửa mơ hồ.
Hắn lập tức trong lòng khẽ động, người này biết kêu cứu, ít nhất chứng minh được rằng thần chí của nàng coi như thanh tỉnh. Hơn nữa nhà giam này bố trí rất nhiều tầng lớp cấm chế, nàng có thể làm cho tiếng của chính mình xuyên thấu qua được cấm chế để truyền ra ngoài, chứng minh rằng tu vi hẳn là cũng không thấp.
Tuyệt đối là một "Đồng minh" có giá trị giải cứu!
Hứa Dương liếc mắt nhìn Như nãi nãi, lắc mình đi vào bên cạnh gian nhà giam kia, nâng tay liền phát hiện trên cửa không phải là cái loại linh trận bình thường nhất kia, trong lòng càng thêm kiên định với phán đoán của chính mình.
Hắn lập tức từ trong Càn Nguyên Đại lấy ra hai thanh đoản đao màu đỏ sậm kia, thuần thục dùng nó giải khai linh trận trên cửa, đồng thời làm tốt chuẩn bị đối phó với thủ vệ ở bên trong.
Quang mang trên linh trận ảm đạm xuống, cửa bị người kéo mạnh ra từ bên trong, nhưng lại không có tên thủ vệ nào, mà là một nữ tử trẻ tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Mặc dù nàng trông có vẻ lo lắng, nhưng không giống như những tù nhân khác, không có vết thương nào trên cơ thể của nàng.
Hứa Dương ánh mắt đảo qua từ trên mặt nàng, nhất thời nhận ra, kinh ngạc nói "Ngươi không phải vị Trương gì đó của Thanh Khâu kia sao?"
"Hứa sư điệt, sao lại là ngươi? !" Đối phương cũng là cực kỳ giật mình, vội vàng chắp tay nói, "Ồ, ta gọi là Trương Tích Nhạ."
"Đúng, là Trương sư thúc." Hứa Dương gật đầu chắp tay, lại chỉ xuống dưới tháp nói, "Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này."
Hắn trong lòng may mắn, Trương Tích Nhạ này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại là cường giả Huyền Vực cảnh người thật việc thật, có nàng đồng hành cùng, thì việc chạy ra khỏi Tiên Ẩn Phong khẳng định có thể gia tăng thêm vài phần!
Trương Tích Nhạ nhìn về phía thủ vệ Mặc Tháp chết vô số ở xung quanh, khiếp sợ vô cùng nói "Đây chẳng lẽ là... tông môn phái người đến giải cứu chúng ta phải không?"
Hứa Dương xua tay nói "Nào có người của tông môn chứ, là do ta tìm thấy được một sự giúp đỡ, trợ giúp mọi người thoát vây mà thôi." Hắn ra hiệu xuống tầng hai, "Chính là vị kia."
Trương Tích Nhạ gật đầu, nhìn thẳng vào Như nãi nãi đang nâng tay đem hơn mười tên thủ vệ đánh bay, thân hình nhoáng lên một cái liền đã đến phụ cận đại môn tháp cao, nhất thời ánh mắt đều trợn tròn, "Vị tiền bối này là ai? Vậy mà lại trong nháy mắt đánh tan chiến trận được tạo thành bởi bảy tám mươi người!"
Hứa Dương bước nhanh chạy về hướng tầng một, nghiêng đầu nói "Nàng tự xưng là 'Như nhi', có điều hơi có chút đần độn, chi tiết hơn thì ta cũng không rõ lắm."
"Như nhi á?" Trương Tích Nhạ suy tư một cách tỉ mỉ, lại không nhớ ra được đây là vị cao nhân nào.
Dao Trì thấy Như nãi nãi một mình nhảy vào trong trận của một đám thủ vệ cuối cùng phòng ngự đại môn, liếc liếc mắt một cái với Trương Tích Nhạ, nói với Hứa Dương "Bản cung đi giúp nàng một tay, ngươi cẩn thận một chút."
Trương Tích Nhạ xin lỗi về phía nàng mỉm cười, nói "Ta vốn cũng nên đi tương trợ, chỉ là lần trước bị thương không nhẹ, linh lực cũng đã bị tiêu hao hết, sợ là không thể giúp được cái gì..."
Hứa Dương trong lòng thở dài, khó khăn lắm mới tìm được một sự giúp đỡ cường đại, mà trạng thái lại không tốt...
Hắn vội lấy ra đan dược chữa thương, cùng với hai bình Thanh Linh Dịch giao cho nàng, "Trương sư thúc nắm chặt thời gian khôi phục thể lực, đợi lát nữa ra khỏi tháp cao này, sợ là còn có thể có những địch nhân khác."
"Đa tạ Hứa sư điệt." Trương Tích Nhạ tiếp nhận lấy đan dược nuốt vào, khi quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Dương toàn thân đầy vết thương, thân thiết nói, "Ngươi sao cũng bị thương nặng như vậy thế?"
"Vừa nãy đã kịch chiến một trận cùng với thủ vệ, nếu không thì mạng..." Hứa Dương xua tay nói, "Trương sư thúc không cần phải quản ta, mau chóng trị liệu thương thế của ngươi mới phải."
Dao Trì thả người lướt ra một đoạn, trong tai chợt nghe thấy hai người ở phía sau lại là thân thiết quan tâm tới thương thế của nhau, lại còn tặng cả dược, lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi hơi hơi nhíu mi.
Nhưng nàng lập tức liền bị thủ vệ trong tháp hét hò cắt ngang ý nghĩ, không hề nghĩ nhiều nữa, kéo Lưu Ma Cung ra ngắm bắn về phía thủ vệ ở bốn phía.
Sau một lát, trước đại môn tháp cao đã không còn tên thủ vệ ngoan cố nào chống lại được nữa, Như nãi nãi vui vẻ rạo rực nâng cánh tay khô gầy lên, "Nhẹ nhàng" đặt tay lên cửa đẩy một phát, lập tức liền liên tiếp truyền đến hai tiếng trầm đục "Rắc" "Bành".
Âm thanh đầu tiên là nàng dùng cự lực đem cấm chế trên cửa đẩy cho nứt mà phát ra, âm thanh thứ hai còn lại là đại môn nện ở trên tường phía bên ngoài tháp.
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Hứa Dương, hưng phấn phất tay hô "Ngô ca ca, là ta ra khỏi tháp này trước đấy nhé! Có điều Ngô ca ca vẫn cũng chưa ra tay, nhường ta như vậy cũng quá lộ liễu một chút rồi."
"Đâu có đâu có, tuyệt không cố ý nhường ngươi." Hứa Dương vội cười làm lành phất tay đáp lại, rồi ra hiệu nói với Trương Tích Nhạ ở bên cạnh, "Ta lúc vừa này ngẫu nhiên gặp được một vị bằng hữu, giúp nàng thoát thân mà thôi."
Như nãi nãi gật đầu, chắp tay mỉm cười với Trương Tích Nhạ, "Vị bằng hữu của Ngô ca ca này là..."
Nhưng khi nàng vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Trương Tích Nhạ, lập tức thu hồi ý cười, nhỏ giọng nói thầm nói "Xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, Ngô ca ca, khi ngươi rời khỏi ta nhiều năm như vậy, sẽ không phải chính là ở cùng một chỗ với nàng đấy chứ?"
Hứa Dương thấy sắc mặt của nàng không tốt, vội liều mạng lắc đầu, "Không có không có, khi trước Trương sư thúc nhốt ở trong tháp này, ta nào có thể cùng nàng 'Ở cùng nhau' được chứ?"
Dao Trì ở một bên cũng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Tích Nhạ, thẳng cho đến khi nghe nói người sau cùng Hứa Dương cũng không có quan hệ gì, lúc này mới dường như không có việc gì quay đầu thu thập thủ vệ đang chạy ra ngoài tháp.
Hứa Dương lau mồ hôi lạnh, lại nhìn vào đống thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi ở trong tháp cao, trong lòng cảm khái, Như nãi nãi này tuy là mơ mơ màng màng, nhưng thực lực tuyệt đối không yếu kém, nếu để cho Dao Trì mang theo chính mình sát lui nhiều địch nhân như vậy, chỉ sợ thật đúng là khó mà làm được.
Trương Tích Nhạ nghe thấy lão ẩu diện mạo lôi thôi xưng Hứa Dương là "Ngô ca ca" như vậy, cũng không khỏi nheo mắt lại, trong lòng lặp lại "Như nãi nãi" "Ngô ca ca" hai cái tên này, mặc dù cảm thấy rằng thập phần cổ quái, nhưng dường như nhớ ra mang máng điều gì đó.
Không bao lâu, Dao Trì quay lại, nhìn thấy lão ẩu đang "Vịn" vào trên cánh tay của Hứa Dương, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại nghiêm túc nói "Bản cung đem thủ vệ có thể tìm thấy được tất cả đều đánh chết hết rồi, nhưng khó bảo đảm còn có bỏ xót, chúng ta vẫn là nên mau chóng rời khởi nơi đây."
Hứa Dương gật đầu, quay đầu lại ra hiệu với Hải Yến nói "Đi về hướng đông nam, nếu là nhìn thấy ven đường có địch nhân, liền lập tức nói cho chúng ta biết."
"Quạ." Con quạ vỗ cánh bay lên không, bay về phương hướng khi Hứa Dương tới, vẫn chưa phát ra cảnh báo.
Hứa Dương lúc này mới nói với mấy người ở bên cạnh "Địch nhân hẳn là còn chưa tới đây, chúng ta đi mau."
Nhưng đúng vào lúc này, từ cực xa xa ở mặt phía nam truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa như lôi đình vậy, hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy con cự long màu xanh phía trước kia lại xông thẳng lên đám mây, nhưng trên người đã là đầy khắp các vết thương, sừng bị bẻ gẫy, ngay cả chân trái trước cũng đều bị người chém mất hơn phân nửa.